Edit: V-Emy
Ta nháy nháy mắt: “Ngươi nói xem.”
Hoa Nam Bình cúi đầu nhìn ta chăm chú, trong mắt là sự giãy dụa rõ ràng, “Nàng nghe được bao nhiêu?”
Ta giơ tay thề: “Ta thật sự một chút cũng không nghe được ngươi nói ghét bỏ ta dưỡng nữ nhi thành bộ dáng của ta đâu nha.”
Tiếng mưa rơi ngượng ngùng. Ta cười yếu ớt nhìn hắn.
Trên mặt hắn hiện lên hai mảng hồng nhưng rất nhanh liền tan thành mây khói, dường như chưa từng phát sinh.
Hắn giải thích: “Ta không có ý tứ ghét bỏ nàng, chỉ là, một mình nàng đã đủ làm cho ta đau đầu, lại thêm một nữ nhi giống nàng như đúc…” Vậy không phải là ghét bỏ ta. Đúng lúc phía sau, Triệu Khả che ô đi ra cửa phủ nhìn xung quanh, xa xa mơ hồ nhìn thấy ta, kiễng chân vẫy tay với ta. Hắn đặt ô vào tay ta, thị vệ phía sau hắn lấy ra một cái ô khác che trên đỉnh đầu hắn, ta nắm cán ô ấm áp của hắn, xoay người cáo biệt rời đi.
Triệu Khả nháy mắt ra hiệu hỏi ta, “Nam nhân kia là ai? Tân hoan tiểu thư xem trọng sao?”
Ta nghẹn họng, nói: “Chỉ sợ tiểu thư nhà ngươi phúc mỏng, thừa nhận không nổi.”
Triệu Khả cũng không truy vấn, chỉ nói với ta: “Cung yến ngày hôm qua tiểu thư không trở về, lão gia tử nói không có việc gì, nhưng lại làm em lo lắng muốn chết, cũng tại Triệu Thanh Y hắn đi theo đó! Không thì tiểu thư, chúng ta tìm một thị vệ bên người đi.”
Ta lắc đầu: “Muốn thị vệ làm gì, ta cũng không phải là nữ nhân yếu đuối, ngươi còn sợ ta bị người xấu bắt đi sao?
Ta không bắt người bên ngoài đã không tệ rồi.”
Hoa Nam Bình mỗi buổi tối vẫn đến phủ xem ta, hoặc ít hoặc nhiều ngồi trong chốc lát, chờ ta ngủ liền rời đi. Cha ta hình như không rõ thần sắc, chưa bao giờ hỏi đến, như thế được bốn năm tháng, ta lại xem thành thói quen. Buổi sáng hôm nay ta hưng trí bừng bừng muốn đi hội chùa ngắm cô nương.
Cố Phán Hề lại bình tĩnh liếc mắt nhìn ta một cái, dứt khoát cự tuyệt, hắn nói: “Tiểu thư đừng có nháo nữa, tính toán ngày, hai ngày nữa là cô sinh rồi.”
Ta hoảng sợ, cúi đầu nhìn bụng, bất tri bất giác phát hiện lúc cúi đầu đã không nhìn thấy được bàn chân. Ta đột nhiên có hơi sợ, đột nhiên nhớ tới tháng trước lúc Ân Đào Đào sinh đứa nhỏ, gào khóc thảm thiết nói muốn giết Chiếu Nguyệt, nghe như thật vậy. Ta đột nhiên có chút sợ hãi, vết sẹo lưu lại từ chiến trường trên người Ân Đào Đào cũng không ít hơn ta, nàng đã đau thành cái dạng kia, có lẽ rất khó có thể chịu được, chờ lúc ta sinh, không biết tình huống có tệ hơn nàng hay không.
Cha ta cuối cùng vẫn tính dùng bà đỡ đỡ đẻ cho ta, nghe nói bà đỡ được mời đến là bà đỡ có kinh nghiệm thành Trường An, ta thoáng yên lòng.
Cố Phán Hề tính ngày thật sự rất chuẩn, buổi tối hôm nay, còn chưa ăn cơm chiều, bụng ta liền bắt đầu cảm thấy đau, một dòng chất lỏng ấm từ đùi ta chảy xuống, ta bình tĩnh cảm nhận hồi lâu, xác định không phải là ta tiểu ra quần, mới chọt chọt Cố Phán Hề vẫn luôn trông nom ta ở một bên, cứng ngắc nói: “Hình như ta sắp sinh.”
Cái gọi là bà đỡ có kinh nghiệm dường như không đủ kinh nghiệm, trước kia thân mình ta từng trúng tên, mất máu quá nhiều thiếu chút nữa chết, từ sau lần đó chứng lạnh thân thể vẫn phải chịu bó tay, Cố Phán Hề nói có lẽ bởi vậy sinh đứa nhỏ gian khổ hơn so với người bình thường môt chút, hơn nữa nếu sau khi sinh mà rong huyết liền trực tiếp hết cứu, ta nghĩ là hắn cố ý làm ta sợ, nhưng không nghĩ là đau lợi hại như vậy.
Bà đỡ run rẩy khóc chạy ra ngoài nói nàng vô năng vô lực. Cuối cùng vẫn là Cố Phán Hề xắn tay áo đỡ đẻ cho ta. Ta mơ hồ nghe được bên ngoài có người muốn xông vào, nhưng bị ngăn cản, không có sức suy nghĩ, đau đớn và mệt mỏi đã thu hút toàn bộ lực chú ý của ta. Ngay tại lúc thân mình ta đau đến chết lặng, chỉ muốn khỏi sinh nữa, ta nghe thấy Cố Phán Hề thở một hơi, sau đó có tiếng oa oa của tiểu hài tử vang lên, ta thở phào một cái, mệt mỏi trước mắt tối đen thiếu chút nữa ngất đi, Cố Phán Hề khẩn trương lay ta tỉnh.”Tiểu thư đừng ngất, còn một đứa nữa!” Ta vừa nghe xong liền nện vào giường mắng to: “Con mẹ nó, lão tử muốn giết cha thằng nhóc này!”
Mắng thì mắng, đi ngoài nói không chừng có thể nín được chứ đứa nhỏ này thực sự không thể nín, đợi đến lúc cái thằng nhóc thứ hai chui ra khỏi bụng ta, ta mệt chỉ muốn ngất xỉu, lại miễn cưỡng chống giữ một hơi muốn nhìn bộ dáng đứa nhỏ ta sinh một chút.
Một lát sau Cố Phán Hề ôm hai cục thịt đang oa oa khóc lớn đặt ở bên cạnh ta, ta vừa hé mắt nhìn, liền trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Con mẹ nó, hai cục thịt nhiều nếp nhăn kia thật sự là hai đứa nhỏ ta sinh ra sao?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:… Mẹ ta nói lúc sinh ta ra nhìn thấy đứa nhỏ xấu như vậy, cái mũi chua xót, khóc ngay tại đương trường… t^t