Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 52 Tâm sự – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 52 Tâm sự

Edit: V-Emy

Tiếng nói của Hoa Nam Bình nhiễm một tầng hơi thở âm lệ nồng đậm, như gió lạnh nặng nề đập thẳng vào mặt, người nghe cảm thấy ngực rét lạnh, “Nơi đây không phải Tây Lương của công chúa, không phải nơi để công chúa hồ nháo sinh sự, nếu Tây Lương vương không có thành ý, vậy xin phiền công chúa về cho!”

Lời hắn nói thật sự có hơi nặng, nếu hắn đáp ứng Tây Lương hòa thân, nay lại đuổi người, khó tránh khỏi có chút không thể nào nói nổi, có phần suy xét không chu toàn toàn.

Hơn nữa, hắn luôn luôn hỉ giận không hiện ra, lại có thể giận dữ hiếm thấy thế này.

Nhưng trong lòng ta không biết tại sao lại thoáng ấm áp.

Thân mình Công chúa Tây Lương co rúm lại, hung hăng cắn môi không dám nói tiếp nữa, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy sự bất phục và ủy khuất.

Ta xoa xoa bụng, thở dài một hơi, lời cha ta nói ta khẳng định không tính sai, quả nhiên ta đây còn chưa tìm tới nàng gây sự, nàng đã tìm tới ta trước rồi. Mấy đồng liêu chung quanh ta đều có thần sắc không ngờ hoặc ít hoặc nhiều, Ân Đào Đào ở bên kia rốt cuộc nhịn không được nổi giận, lập tức nâng ngọn đèn lên ném xuống dưới chân công chúa kia, lực đạo nặng nề làm mẻ một góc đá cẩm thạch huyền sắc.

Công chúa Tây Lương tức giận trừng Ân Đào Đào: “Ngươi đây là có ý gì?”

Ân Đào Đào thẹn thùng phồng mặt: “Ai nha ngại quá, người ta trượt tay!”

Công chúa Tây Lương giận không thể kiềm được, vỗ bàn đứng phắt dậy định phát hỏa.

Hoa Nam Bình lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, hắn nói: “Yến hội chấm dứt tại đây, người tới, đưa công chúa điện hạ về dịch quán.”

Công chúa Tây Lương há mồm còn muốn nói gì nữa, Hoa Nam Bình đã cười lạnh một tiếng, “Nghe tiếng Tây Lương lễ tiết thế sở hiếm thấy, hôm nay nhìn thấy mới biết là danh bất hư truyền.”

Gương mặt công chúa điện hạ kia lúc hồng lúc trắng, nhỏ giọng nói: “Bản cung không cảm thấy nói sai điều gì.”

Gân xanh trên trán Hoa Nam Bình hung hăng nẩy lên, mày nhăn lại, “Công chúa quả thực là thiên chân chất phác.”

Đại thần ở dưới nhỏ giọng lên tiếng cười.

Ngay cả lời châm chọc mà cũng nghe không hiểu, quả thật thiên chân đến trình độ nhất định.

Ta kinh ngạc, vì thế nói lời khách sáo, “Bệ hạ đọc qua nhiều sách, tên nghĩ ra được nhất định uy vũ đại khí, nếu thực sự để cho cha ta và ta đặt tên đứa nhỏ, tám phần là tục, lớn lên đứa nhỏ khẳng định sẽ trách ta.”

“Nếu là con gái, vậy nàng còn muốn đặt tên uy vũ đại khí làm gì?” Hắn hỏi vặn lại ta.

Ta bị chặn họng không nói nên lời.

“Nếu sinh con gái, vậy kêu là Yên Nhạc.”

“Thế nếu là con trai thì sao?”

Hoa Nam Bình không trả lời ta, chỉ nói, “Nàng sẽ không thích tên ta đặt, phỏng chừng nàng còn muốn đặt tên con trai là Định Cương, An Biên, hoặc là Trục Di gì đó, nhưng mà ——” hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Ta cũng lười hỏi lại, kỳ thật ta cảm thấy ba cái tên hắn nói rất không tệ, để chốc lát trở về bảo cha ta tham khảo cho ta.

“Ta không hy vọng lông mi đứa nhỏ lớn lên giống ta.” Ta nghĩ một lát, lại chăm chú nói với hắn.

Tay cầm cán ô của hắn siết chặt lại, biểu tình trên mặt cứng ngắc.

Ta nói tiếp: “Nhưng mà cái mũi giống ta thật ra không tệ.”

Hoa Nam Bình chỉ che ô không trả lời ta, xung quanh có thể nghe được tiếng mưa nhỏ vụn đập lên ô và một chút tiếng chim hót véo von từ xa xa truyền đến.

Tướng quân phủ đã xuất hiện ở trong tầm mắt ta, Hoa Nam Bình dừng lại, khom người nhìn ta, trên mặt hiện lên sự rối rắm và không được tự nhiên hiếm thấy.

“A Ngọc, tối hôm qua, lúc đó nàng thật sự đang ngủ sao?”

_______________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau Tiểu Hoa Bình được sinh ra ~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.