Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 50 Hòa thân – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 50 Hòa thân

Edit: V-Emy

□ như nước. (ô vuông xuất hiện trong bản raw và convert luôn, mình giữ nguyên)

Đôi mắt màu hổ phách của Hoa Nam BÌnh ở dưới ngọn đèn mờ có vẻ càng long lanh, nhu tình cùng □ trong mắt hắn dần dần lui khỏi, thay vào đó là sự tức giận và thất vọng khôn ngui. Hắn xoay người đặt ta trên thảm, “Nàng nhìn cho kỹ, người ở trước mặt nàng rốt cuộc là ai!”

Ta trầm mặc trong chốc lát, rũ mắt bình tĩnh giải thích: “Bệ hạ, vi thần say.”

“Tưởng niệm cố nhân, cho nên rượu không làm người say mà là người tự say sao?” khẩu khí của hắn mang theo một cỗ châm chọc và chua sót.

Ta bị giáng một đòn làm tỉnh táo lại, mùi rượu hoa đào thuần khiết của Hồng Tuyết lâu, cách rất xa vẫn có thể ngửi được một mùi hương ấm áp làm người ta muốn say, nhưng bầu rượu Triệu Khả súc nước cho ta làm sao có thể có được loại hương vị này. Ta tự cho là thông minh giả say muốn hắn chết tâm, lại không nghĩ đến cuối cùng lại tự mình đánh mình một bạt tay.

Ta giả bộ trấn định, nhìn chằm chằm hắn giải thích, “Nếu không bệ hạ cho rằng một người thô lỗ như ta vì sao lại có hưng trí ngồi ở đây ngắm hoa hải đường? Đương nhiên là vì tương tư mà tới.”

Hoa Nam Bình nhíu mày.

Ta nằm trên mặt đất, tâm tư trôi xa. Một năm trước ở tướng quân phủ, cũng ở nơi này, Giang Hành Tri ngồi ở đây tự châm tự uống, đọc cho ta rất nhiều câu thơ ta chưa bao giờ nghe qua, nghe ta vụng về lặp lại, cười ha ha.

“Hơn hai năm trước, ” Hoa Nam Bình nhìn ta, tiếng nói trầm thấp lạnh như băng, “Nàng giận dỗi ta, ở Địch Lạc lâu uống say như chết. Trùng hợp gặp tân khoa Trạng Nguyên đang dạo phố, nàng nhìn thấy bộ dáng Giang Hành Tri liền thích, vả lại nàng vẫn còn giận ta nên đoạt hắn tới Quân phủ.”

Hắn đột nhiên nói một chuyện chẳng liên quan gì, ta có chút không hiểu, nhưng theo như lời hắn nói đó cũng là một phần trí nhớ bị mất của ta, ta không khỏi nổi lên vài phần tò mò.

Ta xoa huyệt thái dương đau nhức, khẽ gật đầu, “Ngươi lấy đến cho ta ngay đi.”

Vừa mới khoác ngoại bào, Triệu Khả đã chạy tới, ta tiếp nhận thư tín trong tay nàng, cẩn thận xem xét dấu mộc và nếp gấp, xác định chưa có ai mở, lúc này mới mở phong thư ra.

Trong thư Tô Hi nói cho ta biết, tin tức của mật thám Tây Lương, A Mạc Nhĩ đã bị triệu về Nạp Đạt Mộc, ở Lâm Sương chỉ còn Cách Nhật Lặc trông coi, hắn tính dùng phép khích tướng, dụ Cách Nhật Lặc xuất binh, nhưng lại lo lắng Cách Nhật Lặc muốn bắt Trần Lưu Danh làm tấm mộc, hỏi riêng ý kiến của ta.

Ta nói với Triệu Khả: “Ngươi viết một phong thư trả lời Tô Hi, nói hắn không cần lo lắng cho Trần Lưu Danh, lần trước ở Tích Nguyệt trấn ta từng thăm dò, nội bộ Tây Lương không có tin tức Trần Lưu Danh bị bắt, phỏng chừng hắn đã trốn thoát khỏi Lâm Sương, bởi vậy lâu rồi không thể truyền tin cho những người khác.”

Triệu Khả đáp ứng, ngẩng đầu nhìn thư trong tay ta, nâng tay chỉ chỉ, nói: “Tiểu thư, mặt trái còn có chữ.”

Ta có chút kinh ngạc.

Triệu gia quân hình như đâu có nghèo đến mức đó, Tô Hi đây là muốn làm gì?

Triệu Khả oán giận nói: “Tô Hi viết ở chỗ này, rõ ràng là không muốn cho tiểu thư xem được…”

Ta lật mặt trái thư, bút tích Tô Hi dùng bút ngoáy hai hàng chữ nhỏ: mật thám ở Tây Lương báo, Tây Lương vương có ý định hòa thân.

Hòa thân?!

Ngón tay ta không kiềm chế được thu lại thành quả đấm, phong thư phát ra tiếng bị xé rách yếu ớt, tuyên cáo chấm dứt sinh mệnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.