Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 5 Hoa Nam Bình cười nhạt khuynh thành – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 5 Hoa Nam Bình cười nhạt khuynh thành

Không thể không nói, trong hai năm qua y thuật của tên thú y Cố Phán Hề kia quả thực nhảy vượt bậc. Ngay tối hôm đó ta đã có thể tràn trề sức sống mà chạy nhảy khắp nơi, vì thế ngày hôm qua Cố Phán Hề đã dặn ta phải tĩnh dưỡng. Ta quăng lời dặn của đại phu qua một bên, kéo Triệu Thanh Y ra cửa hậu viện mở trận diễn binh. Kết quả, lúc xuống bậc thềm không ngờ té ngã như chó gặm đất. Sau khi vất vả đứng lên, nhìn cái kiểu nín cười đến mức mặt đỏ bừng của hắn, ta xoa xoa cái trán sưng đỏ, híp mắt nói: “Muốn cười thì cười đi.”

“Thuộc hạ không dám.” Giọng hắn cũng run lên vì nghẹn.

Ta trừng hắn: “Muốn cười thì cười, còn nói cái gì có dám hay không. Ta hận nhất hành vi đạo đức giả như ngươi, để trừng phạt, ta sẽ đi đào bình rượu hầu nhi trong viện của ngươi.”

Hắn lập tức sốt ruột, “Đại… Đại nhân… Người đây là… Đây là trâng tráo, quan báo tư thù, công báo tư nang (lợi dụng việc công để bỏ túi riêng), lang bối vi gian (cấu kết với nhau làm việc xấu) nối giáo cho giặc!”

Ta đang thuận tay xách xẻng đào bình rượu trong viện của hắn, nghe vậy liền nói với hắn: “Ngươi còn dùng thành ngữ bậy bạ, ta sẽ quăng ngươi cho Trần lão quân sư trông coi Dục Ấu đường.”

Hắn lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời, lúc lão Trần còn trẻ có đi theo cha ta Nam chinh Bắc chiến, sau đó bị thương trên chiến trường, liền khăng khăng đòi đến Dục Ấu đường trong Triệu gia quân để trông coi mấy đứa nhỏ.

Tại đây sau này lão quân sư dần dần trở nên cổ quái, đầu tiên là không muốn thấy mấy kẻ đại thô bỉ, cứ ba câu thì có hai câu chính là con mẹ ngươi. Thứ hai là không muốn thấy những kẻ rõ ràng là đại quê mùa còn cố bôi mực lên mặt giả bộ tri thức, một chữ bẻ đôi còn không biết, lại nhất định đòi dạy hư mấy đứa nhỏ. Hai loại người kể trên, lão quân sư chỉ cần gặp một lần nhất định sẽ bắt rồi ném tới Dục Ấu đường, ngồi chép sách với một đám trẻ con có cả trai lẫn gái trong một tháng, cho nên trong quân doanh của Triệu gia quân, vừa nghe cái tên Trần lão quân sư liền lập tức tạo cảnh gà bay chó sủa, quả thực so với tên của cha ta còn có uy lực hơn.

Ta cầm bình rượu hầu nhi được Triệu Thanh Y coi là bảo bối đang định mở nắp uống cạn, lại không ngờ gặp phải Cố Phán Hề qua phủ kiểm tra bệnh tình cho ta.

“Tướng quân có nhã hứng.” Hắn nói. “Hình như ta có viết trong đơn thuốc, bệnh này của tướng quân tốt nhất là nên tĩnh dưỡng, cố gắng đừng để trúng gió.”

Ta xấu hổ: “Không sao đâu mà, ta thấy đã khá hơn, thủ tịch (cấp cao nhất) Cố cùng ngồi uống một chén đi.”

Hắn chuyển ánh mắt từ bình rượu ta đang cầm trên tay đến cái trán vừa mới bị đụng sưng đỏ của ta. Ta bị hắn nhìn như thế liền có cảm giác cả người không rét mà run, tay ôm bình rượu cũng tiện thể run theo.

Lúc bấy giờ hắn mới chậm rãi cười, nói: “Tiếc là Phán Hề còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể cùng uống với tiểu thư.” Hắn dừng một chút, tiếp đó bảo dược đồng đứng phía sau đưa cho hắn giấy bút. Hắn nhanh chóng viết một đơn thuốc khác giao cho dược đồng, dặn hắn đưa cho Triệu Thanh Y.
Ta sững sờ tại chỗ, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Đợi Giang Hành Tri kéo tay áo ta quỳ xuống tạ ơn, ta mới có phản ứng.

Hoàng đế diễn vai sứ giả hòa bình thì rất vui vẻ, thỏa mãn phất tay ý bảo hạ triều.

Trên đường hồi phủ, Giang Hành Tri khom lưng với ta nói có việc phải đến Ngự Sử đài, hắn đi rồi, mấy tên võ tướng có chút quen biết đều bá vai ta, thấp giọng dặn ta: “Giang ngự sử da non thịt mềm, cho dù muốn đánh cũng đừng chọn chỗ người ta dễ nhìn thấy chứ. Ta đánh đàn bà của ta cũng chưa bao giờ đánh vào mặt.”

Ta khóc không ra nước mắt, đang muốn giải thích thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Võ tướng kia kéo ta lui về ven đường xoay người chắp tay hành lễ.

Người có thể phóng ngựa lao vùn vụt ở cửa cung ngự, chỉ có thể là con em hoàng tộc.

Người nọ cưỡi con ngựa màu đen cao to, lúc chuẩn bị đến trước mặt ta kiền kéo dây cương chậm rãi dừng lại, ta lơ đãng ngẩng đầu nhìn hắn.

Người nọ một đôi mắt màu hổ phách, thần sắc lãnh đạm giống như bị một tầng sương lượn lờ che phủ, song mũi cao thẳng cùng với phần cổ tuyết trắng như ngọc lộ ra khỏi áo bào. Một nửa mái tóc đen buộc ở sau đầu, nửa còn lại rải rác trên quần áo, ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc. Hắn mặc y bào màu đen, dùng chỉ bạc thêu hoa văn, ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy dây cương, dường như hơi dùng quá sức, các đốt ngón tay có vẻ tái nhợt.

Ta ngây ngốc nhìn.

Đồng liêu bên cạnh đã quỳ xuống hành lễ: “Thất vương gia.”

Ta lúc này mới có phản ứng, chậm nửa nhịp mà quỳ xuống hành lễ. Nhưng trong đầu, ký ức về thất vương gia này, cũng là trống rỗng.

Ta cho rằng tất nhiên là do thuốc của tên thú y Cố Phán Hề kia khiến ta ngốc đi. Ta ngầm hạ quyết tâm sẽ quẹo ở nửa đường, đi dỡ luôn Thái Y Viện của hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.