Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 49 Tra cô nương – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 49 Tra cô nương

Editor: V-Emy

Ngày xuân thành Trường An ấm áp, chim hót ríu rít, khiến tâm tình người ta cũng nhẹ nhàng khoan khoái vài phần.

Đứa nhỏ trong bụng ta nháo được hai ba ngày sau liền yên lặng, ta không cần phải nôn nghén mỗi ngày, sắc mặt trắng bệch, tứ chi vô lực nữa, mỗi khi an tĩnh lại, ta có thể cảm giác được hài tử của ta giống như một con cá bơi ngoạn ở trong bụng, thỉnh thoảng lại còn đá bụng của ta, Phán Hề nói đứa nhỏ này không những khỏe mạnh, mà còn là oa nhi ngoan, còn ở trong bụng đã biết thương mẫu thân rồi. Cha ta cao hứng vô cùng.

Mà ta lại bắt đầu lo lắng một chuyện khác, về sau nếu đứa nhỏ lớn lên đòi cha với ta, ta nên làm thế nào cho phải? Kỳ thật nó muốn cha chỉ là việc nhỏ, cùng lắm thì đến lúc đó ta lấp liếm cho qua, cái ta lo lắng là, nếu sau khi sinh hạ hài tử Hoa Nam Bình muốn mang nó vào cung nuôi nấng, ta cự tuyệt chính là kháng chỉ, là đại nghịch bất đạo, đáp ứng chính là đẩy đứa nhỏ vào hố lửa…

Ta phiền muộn mấy ngày, vẫn không nghĩ ra ý kiến nào hay, thẳng đến khi——

Chiều hôm nay về nhà, trên đường gặp Lại bộ thượng thư Trần Chi Thừa, lúc này bụng ta đã hơi nhô lên, trên triều Hoa Nam Bình chuẩn cho ta nghỉ phép, để ta an tâm dưỡng thai, tâm tình ta không tệ, nhìn thấy Trần Chi Thừa chào hỏi với ta, ta cũng cười híp mắt đáp lại.

Trần Chi Thừa là một người tính tình nóng nảy, đắm mình hàng năm trong quan trường cũng không làm thay đổi được tính cách thẳng thắn, chọc một cái liền xù lông của hắn, nói hai câu, hắn liền nói thẳng ra mục đích: “Triệu tiểu tướng quân, ta muốn hỏi mấy ngày trước khuyển tử cùng tướng quân… có gặp mặt qua sao?”

“Xác thực có việc này.” Ta gật đầu đáp.

Trần Chi Thừa lắp bắp trong chốc lát, uyển chuyển nói: “Tiểu nhi tư chất đần độn, so với tướng quân chỉ như mây với bùn… Mong rằng tướng quân…” Hắn không biết nên nói gì liền ngừng lại, khẩn thiết nhìn ta.

Ta xấu hổ cực kỳ, khẩn trương giải thích: “Ta đối với Trần Triệt cũng không có tư tưởng không an phận.”
Ta chắp tay: “Trần đại nhân, cáo lui.”

Hắn qua loa gật đầu.

Ta đi đến chỗ cầu thang, hắn đột nhiên gọi ta từ sau lưng, gian nan nuốt nước miếng, nói: “Ta không cho Triệt nhi cưới tướng quân ngươi, không phải do lời đồn này.”

Ta thiếu hưng trí, lễ phép biểu đạt sự cảm tạ.

Hắn nghiêm túc nhìn ta, mang theo chút sợ hãi nói: “Thế nhân này ai dám tranh nữ nhân với thiên gia chứ…” Hắn thở một tiếng thật dài, nhẹ giọng nói: “Như Ngọc, thế đạo gian nan, phải trân trọng sinh mệnh của mình.”

Ta giật mình, khẽ gật đầu, mang theo Triệu Thanh Y bước nhanh rời khỏi Hồng Tuyết lâu.

··

Hoa hải đường ở hậu uyển quân phủ nở rộ rất đẹp, ta xách ngọn đèn lưu ly, ngồi dưới tàng cây hải đường hóng gió lim dim. Ta nâng tay nhìn bầu rượu trong tay từng dùng để chứa rượu hoa đào, trong lòng tê rần nhịn không được thở dài thở ngắn.

Mới vừa rồi Triệu Thanh Y cầm bầu rượu của ta, còn chưa vào cửa phủ, đã bị Triệu Khả tịch thu, rượu thì rót cho cha ta, còn bầu rượu thì bị đem đi súc nước hai ba lần, cho đến khi không còn ngửi được một chút hương hoa đào thuần khiết nào, mới rót đầy trà vào trong trả lại cho ta, để ta nhìn bầu rượu cho đỡ thèm. Lòng ta đau nghiến răng ngứa lợi, hết lần nay tới lần khác nàng đều có cha ta với Cố Phán Hề làm chỗ dựa, ta chỉ có thể cam chịu cào tường. Dưới ngọn đèn lưu ly mỏng manh, những cánh hoa hải đường rơi xuống, dừng trên tấm thảm ta trải trên mặt, chén rượu giả ta rót, uống một hơi cạn sạch, cảm thấy thật sự không có mùi vị, vì thế ta dứt khoát đổ hết nước trong bầu xuống đất, đặt bầu rượu không bên cạnh, lúc này, ta nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân xa lạ cố ý thả chậm và nhẹ, ta cảnh giác quay đầu, quát: “Ai?!” “Là ta, A Ngọc.” Ta nghe ra đây là tiếng của Hoa Nam Bình, liền thả lỏng, vốn định hành lễ thỉnh an, nào biết từ lúc có thai thân thể lại nặng nề lên rất nhiều, một chút không đứng vững đã đặt mông xuống thảm, ta đau nhe răng nhếch miệng. Hắn khẽ cười ra tiếng, đi đến bên cạnh khom người xoa xoa tóc trên đầu ta, “Cẩn thận một chút.” Dứt lời hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh ta.”Nàng là người sắp làm nương rồi, đừng giống như tiểu cô nương lỗ mãng trước kia, gần đây thân mình nàng khỏe chứ? Đứa nhỏ trong bụng có nháo nàng hay không?” Ta trả lời ngắn gọn, “Không.” Hoa Nam Bình liếc mắt nhìn ta một cái, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn lưu ly, phát hiện bầu rượu với chén rượu ta đặt bên cạnh. Thần sắc hắn trong nháy mắt âm trầm, đưa tay qua quơ quơ, “Trong thời gian mang thai không được uống rượu, không ai nói cho nàng sao?” Ta rũ mắt, một kế hoạch đột nhiên thành hình trong đầu ta, nếu làm cho hắn chết tâm đối với ta như Trần Triệt, hắn không phải sẽ buông tha ta cùng hài tử của ta sao? Vì thế ta nhẹ giọng trả lời hắn: “Là tự thần trộm uống, không nên trách người khác.” Hắn chau mày không biết suy nghĩ cái gì. Gió đêm thổi qua, hơi lạnh. Hoa hải đường dào dạt rơi đầy đất, ngọn đèn lưu ly lúc sáng lúc tối làm nổi bật cảnh này giống như tiên cảnh. Hai câu thơ trên đèn lưu ly là do Giang Hành Tri lúc còn ở đây tự tay viết xuống, chỉ sợ đêm dài hoa ngủ, cố tình thắp ngọn nến hồng. (hai câu thơ mình chém đó, xin lỗi mình không có khiếu thơ văn >.<) Ánh mắt Hoa Nam Bình dừng lại trên cây đèn một lát, hắn đứng lên đưa tay về phía ta, “Mùa xuân đêm lạnh, ta đưa nàng trở về phòng.” Ta xua tay cự tuyệt, “Bệ hạ, thần còn muốn yên tĩnh, thứ cho thần không thể tiễn xa.” Hắn phất tay áo muốn đi, ta đột nhiên níu tay áo của hắn lại, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn ta, ta nhỏ giọng nói, hắn không nghe được, khẽ nhíu mày nghiêng người tới gần ta, dưới ngọn đèn mơ hồ gương mặt hắn không đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông như ban ngày, ngược lại có vài phần ôn nhu quyến luyến. Ta thẳng lưng ngẩng đầu lên lung tung hôn lên bờ môi hắn, đôi mắt màu hổ phách của hắn kinh ngạc trợn to, sau đó liền tràn ngập một cỗ nhu tình, tình cảm ẩn nhẫn nhiều năm đã tìm được lối phát tiết, thế sóng lớn mãnh liệt không thể chống đỡ. Hắn ôn nhu đáp lại ta. Hoa hải đường rơi xuống như đang múa, ta đặt hắn ở dưới thân, hắn chống thắt lưng của ta, miễn cho ta đè lên bụng, ta nhắm mắt lại, ngửi được hương hải đường trong khí trời se lạnh cùng hơi thở xa nhạt không biết tên lại làm cho người ta an tâm trên thân thể hắn. Ta run giọng, dùng thanh âm thấp mà rõ ràng ghé vào lỗ tai hắn gọi một câu, “—— Hành Tri.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.