Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 48 Tiểu Thất nổi giận – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 48 Tiểu Thất nổi giận

Editor: V-Emy

Hoa Nam Bình nghe nói thế, cúi đầu nở nụ cười. Hắn vén mớ tóc rối của ta ra sau tai, nói: “Tính từ lần đầu tiên ta gặp nàng tới nay, nhoáng cái đã mười năm trôi qua, giữa bao nhiêu cảnh còn người mất, tiểu tử bộp chộp khi xưa nay đã thành nữ tướng ổn trọng, nhưng A Ngọc, ta chỉ muốn nói với nàng một điều, ta sẽ không buông tay, cả đời cũng không.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn. “Từ Tô Hi đến con trai của Tần thượng thư, rồi đến Giang Hành Tri ——” đôi mắt màu hổ phách của hắn ôn nhu đến tận cùng nhìn ta, nhưng ta lại cảm thấy lưng rét run, tựa như có một con rắn uốn lượn bò lên lưng,

“Nàng cẩn thận hồi tưởng một chút xem, tâm tư của nàng đặt trên những nam nhân này, có người nào có kết cục tốt?”

Tô Hi đoạn tụ, Tần Minh xuất gia, Giang Hành Tri… đi Tây Lương. Ta muốn lui về phía sau, nhưng lưng đã gán chặt vào vách tường, không thể động đậy.

Ngày xuân ở thành Trường An, gió nhẹ phơ phất, ánh nắng rực rỡ ấm áp, ta lại lạnh đến tận xương tủy, ta ngửa đầu nhìn gương mặt hắn, cố sức tỉnh táo lại, cắn răng: “Ngươi… thật sự đều là ngươi làm?”

Hoa Nam Bình rũ mắt nhìn ta, cũng không trả lời câu hỏi của ta, “A Ngọc, nay ta tạm thời không bức nàng phải ra quyết định gì, nhưng nàng cũng đừng hồ nháo, những chuyện khác, chờ sinh hài tử xong chúng ta sẽ nói sau.”

Ta nhanh chóng suy nghĩ, nháy mắt ngắn ngủn trong đầu ta đã lướt qua năm sáu phương án giải quyết, giả chết, giả ngu, chạy trốn, kế sách nào cũng nghĩ qua một lần, nhưng đều bị ta phủ nhận từng cái một. Môi hắn ấm áp dán vào vành tai ta, hơi thở phun vào lỗ tai ta, ngứa ngáy tựa như mê hoặc như câu dẫn, nhưng lời hắn nói ra sau đó, trong nháy mắt lại làm cho ta như ngã vào hầm băng, “A Ngọc, trêu chọc đến ta, nàng thật sự nghĩ mình còn có thể toàn thân trở ra sao?”

Ta vô lực giải thích: “Nhưng ta thật sự đã quên hết toàn bộ rồi.”

“Vậy thì nhớ lại cho ta” hắn buông ta ra, bình tĩnh nói.”

Lúc trước nàng nuốt si tình cổ, ta vốn cảm thấy thấy thẹn với nàng, nên chưa từng trách nàng mảy may. Nhưng nay ta hối hận, từng chuyện nhỏ năm đó, một chút ta cũng không cho phép nàng quên.” Ta quay đầu đi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cha ta nghe vậy rít đấu thuốc, “Tìm bà đỡ cái gì, Phán Hề không phải là đại phu sao?” Triệu Khả đỏ mặt, “Lão gia, đại phu với bà đỡ không giống nhau, hơn nữa, Phán Hề cũng không nhất định là biết đỡ đẻ.” Cha ta nghe vậy hỏi Cố Phán Hề: “Phán Hề, có biết đỡ đẻ không?”

Cố Phán Hề đáp: “Có làm vài lần.”

“Thì phải biết chứ!” Cha ta vỗ cái bàn, “Quyết định như vậy đi.” Triệu Khả sốt ruột giậm chân.

Ta cũng có chút lo lắng, nhưng ta với Triệu Khả lại hoàn toàn không quan tâm cùng một vấn đề, ta ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Phán Hề, ngươi từng đỡ đẻ cho người khác chưa?”

Cố Phán Hề bình tĩnh nhìn ta trả lời: “Heo chó bò dê, có làm vài ba lần, có lẽ đỡ đẻ cho người cũng không khác biệt lắm.” Cha ta nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đó cũng là đạo lý!”

Nhưng ta tuôn lệ lật bàn liều chết không theo, “Cha, con có phải là con ruột của cha hay không? Nếu cha thực sự để tên thú y này đỡ đẻ cho con, hiện tại con liền trực tiếp cắt cổ trước mặt cha cho xong!”

Triệu Khả nghẹn đến mức mặt đỏ bừng nói với cha ta: “Lão gia! Việc này không được, không phải là không tin y thuật của Phán Hề, mà là chuyện đỡ đẻ dù sao vẫn nên để nữ nhân làm thì tốt hơn!”

Cha ta nghe vậy lập tức phản bác: “Nói bừa, Như Ngọc nhà ta đầu đội trời chân đạp đất, sao phải để nữ nhân đỡ đẻ ——” người dường như cảm thấy có chút không đúng, vả miệng hai ba cái, vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ, “Như Ngọc cũng là nữ nhân mà?”

Ta bi thương nhìn cha ta: đúng, con là nữ nhân không sai, nhưng cha à, người vì sao lại dùng cái loại khẩu khí bỗng nhiên tỉnh ngộ như vừa mới nhận ra được, chẳng lẽ nuôi con hai mươi hai năm cha mới biết con là cô nương chứ không phải tiểu tử sao?!

Cha ta run rẩy rụt cổ. Ta… Ta đánh chết cũng sẽ không nói cho cha ta biết kỳ thật ta cũng mới vừa bắt đầu ngộ ra chuyện này… = =

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.