Editor: V-Emy
Sáng sớm ngày hôm sau, trưởng công chúa lòng tràn đầy không tình nguyện khởi hành về Trường An thành, ta thấy mắt nàng đỏ hoe, liền ôn hòa khuyên nhủ: “Nơi đây khỉ ho cò gáy, không thể so với Trường An thành, nàng sớm trở về, miễn phải chịu khổ.”
Trưởng công chúa ủy khuất cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn ta hồi lâu, cả giận nói: “Bản cung thích ở nơi nào các ngươi cũng muốn quản! Bản cung thích ở đây đó không được sao? Vì sao ngươi lại muốn đuổi bản cung đi?!”
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng, nâng tay vén tóc mai nàng ra sau vành tai, trấn an: “Được rồi, nghe lời nào, ngoan ngoãn trở về, đừng để bệ hạ lo lắng.”
Vẻ giận dữ trên gương mặt nàng nhất thời biến mất không dấu vết, nàng cũng thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt như con mèo, nhưng vẫn bĩu môi bất mãn, không vui thỏa hiệp: “Thôi, bản cung cũng không làm khó xử ngươi, bản cung đi.”
“Cô nương ngoan.” Ta khen nàng.
Thị vệ bên người nhắc nhở nàng nên ly khai, nàng lúc này mới xoay người chuẩn bị lên xa liễn, ai ngờ mới vừa đi được một nửa, nàng lại quay đầu chỉ vào người ta, “Ngươi tiễn bản cung đoạn đường, không khó xử ngươi chứ?”
“Được.” Ta chắp tay đáp ứng, quay đầu nói với Triệu Thanh Y, “Dắt con ngựa lại cho ta.”
Hoa Bình từ sau lần ta bị bắt ở Tịch Nguyệt trấn, cũng không tìm thấy bóng dáng của nó, con ngựa Hoa Bình này rất có nhân tính, chỉ nhận một chủ hơn nữa lại cực kì thông minh, ta không tin nó bị tóm được, phỏng chừng là nó đã chạy về nhà ở Thành Trường An rồi.
Trưởng công chúa gật đầu.
Ta ngồi trên lưng ngựa đi theo cạnh nàng đưa nàng tới đường lớn, trời đầu xuân mặc dù còn lạnh, nhưng hai bên đường mấy gốc hoa đào, hoa lê đã xum xuê rực rỡ, từng chấm nhỏ tô điểm, cách xa nhìn lại, như một mảnh sương phấn lượn lờ.
Trưởng công chúa vươn đầu từ trong liễn xa, nói với ta: “Triệu Như Ngọc, ngươi xướng một khúc cho bản cung đi!”
Ta sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không biết.”
“Nói bừa!” Nàng phản bác ta, “Trước kia ta đã nghe ngươi xướng cho hoàng huynh nghe, sợ là ngươi không tự nguyện xướng cho ta, ta biết ngươi là tên hỗn đản, đồ phụ lòng mà!”
Nàng dường như sắp phát hỏa, ta khẩn trương ngăn nàng lại, hỏi: “Ta thật sự không biết xướng ca gì cả, nàng nghe ta xướng cho hoàng huynh nàng cái gì?”
Trưởng công chúa oán niệm: “Ngươi xướng cho hoàng huynh ngươi còn không nhớ rõ! Căn bản là ngươi không nguyện xướng cho bản cung nghe đúng không, đúng không? Triệu Như Ngọc ngươi —— “
Ta đau đầu: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ta chỉ là muốn nàng nhắc nhở ta một chút thôi!”
Nàng lúc này mới chịu thu hồi oán khí, cẩn thận hồi tưởng: “Đêm nguyên tiêu bốn năm trước, ta tới vương phủ tìm hoàng huynh, nhìn thấy ngươi ngồi trên nóc nhà, hoàng huynh ngồi bên cạnh ngươi, lúc đó ngươi đang xướng ca, đúng rồi, ngươi còn uống rượu!”
“Diện mạo tuấn lãng.”
“Người này… khí phách lộ ra ngoài.”
…
Nhìn đến cuộn cuối cùng, ta do dự một lát, hàm súc hình dung: “… Rất sáng sủa.”
Cha ta bắt đầu thu gom mấy bức hoạ ta khen ngợi rồi cuộn lại, đếm ra ước chừng hai mươi mấy cái, sau đó nói với ta, “Bắt đầu từ ngày mai, bọn công tử ở trên tranh này, con đi gặp từng người từng người một cho ta, có nghe hay không?”
Ta ngốc lăng nhìn cha ta, “Cha đây là muốn cho con thân cận sao?”
Cha ta trừng ta, “Cái tên nhóc không biết xấu hổ này, chẳng lẽ ta chuẩn bị mấy bức họa nam nhân này là để tự mình thân cận sao.”
“Con nghĩ cha còn tính tới cái kia.”
Cha ta cầm cuộn tranh đánh ta, “Ranh con dám bố trí lão tử của ngươi, lão tử đánh ngươi!”
Ta ôm đầu trốn đông lủi tây.
Cha ta cuộn bức hoạ trong tay xong rồi, mới vẫy tay với ta, chăm chú nói, “Kỳ thật ta làm như vậy, cũng có nguyên nhân, mọi người đều nói, trong lúc nữ nhân mang thai, thấy ai nhiều nhất, đứa nhỏ liền lớn lên tám phần giống người đó! Nếu mấy ngày tiếp, mỗi ngày con gặp một thư sinh tài trí hơn người học phú ngũ xa, không chừng Triệu gia ta còn có thể có một văn Trạng Nguyên đó!”
Mắt ta sáng rực lên, “Lời này là thật sao?”
“Đương nhiên, lúc nương con mang thai con nếu không phải nhìn ta nhiều, làm sao có thể sinh ra con được thế này chứ, —— đứng lại, con muốn đi đâu?!”
Ta cũng không quay đầu lại nói với cha ta: “Con đi tìm trưởng công chúa!”
Nếu ta sinh nữ nhi có thể có eo nhỏ chân dài của trưởng công chúa, khuôn mặt xinh đẹp sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, ngẫm lại trong lòng ta liền thấy mỹ mãn.
Cha ta ở đầu tường rống giận: “Triệu Thanh Y, trói tiểu thư lại quăng đến Hồng Tuyết lâu thân cận cho ta!”
__________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân cận A Ngọc = chọc giận Tiểu Thất