Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 45 Đương quy – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 45 Đương quy

Edit: V-Emy

Ta lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ.

Trưởng công chúa u oán cực kỳ, nàng giậm chân một cái, “Ngươi nói mau!”

“Cái này…” Ta lắp bắp, không biết nên trả lời nàng như thế nào.

Nàng vừa thẹn lại vừa giận, “Ngươi rốt cuộc có nói hay không?”

Tô Hi ở một bên vụng trộm cười rộ lên, trưởng công chúa hung hăng trừng hắn một cái, “Tô pháo nương, ngươi câm miệng ngay, còn ầm ỹ nữa bản cung lại đánh ngươi!”

Tô Hi nhe răng nhếch miệng xoa viền mắt, ai oán thu hồi tươi cười, ta nhìn hai mắt gấu mèo xanh tím cân xứng trái phải của Tô Hi, trong lòng hiểu được vài phần, thật đáng thương Tô mỹ nhân…

Cố Phán Hề thức thời ngắt lời nàng, “Trưởng công chúa điện hạ, tướng quân nàng vừa mới trở về, xin để vi thần bắt mạch cho nàng trước xem thân mình nàng có gì trở ngại hay không.”

Trưởng công chúa cúi đầu suy nghĩ, nói: “Vậy các ngươi đi đi, lát nữa bản cung lại tới tìm ngươi.”

“Thần cáo lui.” Ta chắp tay với trưởng công chúa, xoay người cùng với Cố Phán Hề một đường rời đi.

Đi vào trong doanh trướng quân y, Cố Phán Hề rũ mắt bắt mạch cho ta, ta thuận miệng hỏi: “Trưởng công chúa sao lại đến đây, bệ hạ nuông chiều nàng từ bé vậy mà lại đồng ý cho nàng rời khỏi thành Trường An sao?”

Cố Phán Hề lắc đầu nói: “Công chúa điện hạ tự mình lén chạy tới đây, lúc bệ hạ biết đến, nàng đã đến Lưu Phong thành rồi.”

“Rời nhà trốn đi?”

“Cũng có thể nói như vậy.” Cố Phán Hề thu tay, xoay người bắt đầu bốc thuốc cho ta.

Ta kéo cái hòm thuốc của hắn qua, lật đến tầng dưới cùng, quả nhiên tìm thấy một cái bọc chứa mấy cái bánh đậu xanh, cầm một cái bỏ vào miệng, ta thỏa mãn ưm một tiếng.

“Đói bụng lắm à?” Cố Phán Hề dùng khóe mắt nhìn ta.

Ân Đào Đào lắc tay tỏ vẻ không biết.

Cố Phán Hề nghe vậy liền ngẩng đầu, lấy nhánh cây kia đặt dưới chóp mũi ngửi, dường như có chút suy nghĩ trả nó lại cho ta.

“Phán Hề?” Ta hỏi.

Cố Phán Hề liếc mắt nhìn ta một cái, “Đây là một vị dược liệu, gọi là—— đương quy.”

Ta vẫn mờ mịt quay đầu nhìn Ân Đào Đào: “Bệ hạ có ý tứ gì, là châm chọc đầu óc ta bị hỏng nên phải uống thuốc sao?”

Ân Đào Đào cũng lắc đầu không biết.

“Đương quy!” Cố Phán Hề nhấn mạnh.

“Phán Hề, ta nghe được, không cần lớn tiếng như vậy.” Ta thở dài u buồn nhìn trời, ” Tâm đế vương quả nhiên là khó đoán.”

Ân Đào Đào cũng rối rắm nhíu mày, hung hăng gật đầu.

“Đương quy* ——” Cố Phán Hề ngữ khí vô lực lập lại lần nữa.

Tô Hi ở bên cạnh xì cười ra tiếng, vui vẻ nói: “Ta thật sự chẳng hiểu được, bệ hạ không được tự nhiên cái lông gì, trực tiếp viết “Triệu Như Ngọc ta muốn nàng nhanh chóng trở về cho ta”, không phải so với việc vòng vo tam quốc tốt hơn gấp trăm lần sao? Ít nhất còn có thể làm cho tiểu thư nghe hiểu được!”

* Chữ “quy” có nghĩa là quay về, chữ “đương” trong đương thời chỉ hiện tại, nên đương quy ở đây có nghĩa là quay về ngay.

Ta nghe ra được Tô Hi đây lại đang khinh bỉ chỉ số thông minh của ta.

“Cũng đúng.” Cố Phán Hề cúi đầu một lần nữa thu dọn cái hòm thuốc, đồng ý phụ họa.

Ta: “…”

Ân Đào Đào chọt chọt ta: “Như Ngọc, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.