Edit: V-Emy
Tô Hi như bị sặc liên tục ho khan, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt Tô Hi đỏ lên nói: “Trực giác của cô thật là chuẩn.”
Ta cúi đầu mở rộng bản đồ trong tay, cau mày tiếp tục nghiên cứu, không yên lòng nói với Tô Hi: “Đúng vậy, thế nên ta không đi gieo họa cho nam nhi nhà lành.”
Ta ngừng nhàn thoại, bày bản đồ ra trước mặt Tô Hi, chỉ vào một trấn nhỏ rất gần Lâm Sương trấn, ” Tây Lương bố binh ở chỗ này thế nào?”
Tô Hi cúi đầu nhìn thoáng qua, liền nở nụ cười, “Ta biết cô đang đánh chủ ý gì, Tịch Nguyệt trấn này cực kỳ gần Lâm Sương, nếu có thể thừa dịp người Tây Lương không chú ý, nhân lúc đêm tối lãnh binh đánh vào Tịch Nguyệt trấn, đợi đến bình minh cùng quân chính diện phát động tập kích, đánh úp, đến lúc đó bọn họ hai mặt thụ địch, lấy lại Lâm Sương dễ như trở bàn tay.” Hắn kích động nói xong, lại tiếc hận thở dài, “Nhưng mà, tiểu thư, ta dẫn Triệu gia quân tới đây nghỉ ngơi không lâu, còn chưa kịp phái thám tử tìm hiểu rõ ràng.”
Ta gật gật đầu.”Lâm Sương bị chiếm đóng là sỉ nhục của ta. Ta tuyệt không cho phép Tây Lương chiếm đóng ở Lâm Sương dài lâu, ngươi đã không tới kịp, vậy hiện tại liền chuẩn bị một chút.”
Tô Hi lĩnh mệnh chắp tay lui ra, sau khi rời khỏi quân trướng hắn lại đột nhiên vén rèm tiến vào, “Tiểu tiểu… Tiểu thư, cô đừng nói với ta cô tính tự mình đi một chuyến đó nhé.”
Ta thu bản đồ lại gấp bỏ vào trong tay áo, nhíu mày hỏi: “Có gì là không thể?”
???
Cố Phán Hề dắt ngựa trái phải tránh né không chịu đưa ta dây cương, “Không được, việc này tuyệt đối không được.”
Ta nóng nảy, hiện tại nếu còn không xuất phát, trước bình minh tuyệt đối không thể trở về, “Cố Phán Hề, nếu ngươi không buông tay, quân pháp xử trí!”
Cố Phán Hề trừng ta một cái, vẫn không chịu buông tay như cũ, “Ta cũng không phải là quân Triệu gia của cô, nói gì đến quân pháp, hơn nữa Triệu Như Ngọc cô không quan không chức, ở trong chinh Tây quân so với đầu bếp cô còn không bằng, dùng quân pháp xử trí cô hù dọa được ai!”
Ta đau đầu nâng trán, mềm giọng: “Phán Hề, ta đi rồi sẽ về, tới bình minh nhất định sẽ trở lại.” Nhưng Cố Phán Hề hắn cứng mềm đều không ăn, “Ta đã đáp ứng bệ hạ, cũng đáp ứng lão tướng quân nhất định phải trông coi cô, hơn nữa bệ hạ đã nói, nếu cô ở biên quan có bất kì hành động tùy hứng làm bậy, không để ý nguy hiểm gì, ta có thể lập tức viết phong thư về Trường An, Triệu Như Ngọc cô cũng đừng mong tiếp tục ở lại Lưu Phong thành.”
Ta cẩn thận ngẫm nghĩ lời hắn nói, cảm thấy vẫn có lực uy hiếp nhất định, nhưng hiện tại nếu không nắm chắc thời gian, sẽ đánh mất cơ hội, đợi Tây Lương bố trí phòng ngự xong, công đánh Lâm Sương sẽ phải trả cái giá đắt hơn, ta ngoài mạnh trong yếu nói, “Tướng ở bên ngoài, quân mệnh nhiều khi không thích hợp. Tô Hi, ngươi trói Cố Phán Hề lại cho ta, chờ ta trở về thì thả hắn ra.”
Tô Hi âm trầm từ sau thắt lưng rút ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị từ sớm, “Tuân lệnh, tiểu thư.” Sau đó quay đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói với tên thú y đang giậm chân: “Ngươi cũng có ngày hôm nay!” (Tô Hi này cũng thù dai gớm:)))
An trí Cố Phán Hề xong, ta mang theo Triệu Thanh Y lên ngựa chuẩn bị đi Tịch Nguyệt trấn, sắc mặt Triệu Thanh Y vẫn tái nhợt, như có chút suy nghĩ, ta quay đầu liếc hắn một cái, hỏi: “Thân mình ngươi không thoải mái sao?”
Triệu Thanh Y lắc đầu, còn chăm chú nhìn ta một cái, nói, “Tiểu thư, trong lòng ta không yên, có cảm giác dường như sắp có chuyện không may.”
Tay ta kéo dây cương nhất thời cứng lại, nói với Tô Hi ở phía sau đưa tiễn vẫn còn chưa trở về: “Tô mỹ nhân, ngươi nhanh chóng đi tìm Triệu Khả, bảo nàng lấy tấm bùa hộ mệnh của ta đến cho ta.”
Triệu Thanh Y giải thích: “Tiểu thư, đó chỉ là cảm giác, chưa chắc đã là thật.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ung dung không chút cảm tình mỉm cười, “Chưa từng trách ngươi.”
Trong mắt hắn toát ra kinh hỉ, sau đó là không thể tin.
“Ngươi phải lựa chọn giữa quốc gia của ngươi và ta, ngươi cuối cùng lựa chọn quốc gia của ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng ngươi phải biết rằng, lúc ngươi buông tha ta, cảm tình giữa chúng ta, liền từ đó về sau kết thúc.” Ta nhìn ánh mắt của hắn, thong thả nói.
Hắn hiểu rõ cười khổ, nói: “Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới giữa chúng ta có thể còn có một con đường khác sao?”
Ta trảm đinh chặt sắt nói: “Giữa chúng ta không bao giờ có một con đường khác, ta có thể lí giải tất cả việc làm của ngươi, nhưng cũng không thể tha thứ cho ngươi.”
Giang Hành Tri lẳng lặng nhìn ta, trong mắt phượng tối đen hiện lên bi ai cực kỳ nồng đậm.
“Ta nghĩ nàng đã chết, bọn họ trở về nói cho ta biết, nói nàng đã chết, bọn họ nói nàng vì người kia, tình nguyện giết chết bản thân.” Giang Hành Tri hô hấp dồn dập nói, “Nàng xem, nàng ngoài miệng nói thích ta, nhưng lại tình nguyện vì hắn mà chết, A Ngọc ơi A Ngọc, đến tột cùng tim của nàng làm thế nào mà lớn lên?”
Ta trầm mặc không nói.
“Ta xem bố phòng đồ Lâm Sương là thật, nhưng ta lại chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự tiết lộ ra ngoài, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự phản bội nàng, nếu thật sự phải luận thị phi đúng sai, cũng là Triệu Như Ngọc nàng phụ lòng cho ta trước.” trong mắt hắn mang theo tức giận nồng đặc hơn, từng bước ép sát mà đến.
Ta chống thân mình lui về phía sau, tay nắm chặt, lại phát hiện không xuất ra được chút khí lực, lúc này mới ngộ ra phỏng chừng vấn đề nằm ở viên thuốc Thư Ngữ cho ta ăn kia. Lưng rất nhanh đã dán vào vách tường, ta không đường thối lui.
Gương mặt Giang Hành Tri gần trong gang tấc, hắn nâng tay mơn trớn hai má của ta, ta có thể cảm nhận được độ ấm cùng một sự run rẩy nhè nhẹ truyền từ đầu ngón tay hắn.
Thân mình ta hư nhuyễn vô lực dựa vào vách tường, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cuối cùng nghiêng mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa.
“A Ngọc.” Hắn nhẹ giọng gọi ta, trong thanh âm ôn hòa mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện, “Nàng còn sống thật tốt, ta so với tất cả mọi người đều vui vẻ, chuyện Lâm Sương, là ta làm sai, nàng hận ta cũng được, mắng ta cũng được, nhưng nàng có thể…”
Tay hắn đặt trên đùi lạnh như băng của ta, bàn tay ấm áp khoan khoái trước sau như một làm cho ta muốn thở dài.
“… đừng không cần ta hay không?” Hắn cúi mày, thản nhiên cười khổ mà nói.
Đèn hoa trên bàn ba một tiếng bùng lên, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ hết sức vang dội, ánh đèn loang lổ, ta nghĩ về hai năm trước, tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, hắn một thân hồng y nồng đậm, phô ra dung mạo tuấn mỹ, làm hoa mẫu đơn tươi đẹp nhất Trường An cũng phải ảm đạm, nhưng trong chớp mắt hắn nghiêng mắt nhìn ta, nụ cười nơi khóe môi lại ôn nhu tĩnh mịch.
Lúc đó tình yêu của ta đang chết non, mắt say ngập nước, buồn bã nâng mắt nhìn qua, tim ta đang đập liền đột nhiên đánh mất tiết tấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A Ngọc tỏ vẻ vừa gặp mặt đã bị lột quần áo cảm giác phi thường khó chịu… = =