Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 4 Thú y Cố Phán Hề – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 4 Thú y Cố Phán Hề

Cha ta gần như lôi đại phu vào cửa, ta vẫn cứ đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

“Cố Phán Hề, ngươi nhanh đến xem cho Như Ngọc đi, con bé nhất định không bình thường, không phải là bị ta làm tức đến ngốc rồi chứ?”Ông già nói tới đây, liền bi thống không thôi. “Ai da, lão nhân ta có đứa con gái ngốc như vậy, làm sao trông cậy vào sự chăm sóc của nó trước lúc chết đây.”

Ta dời tầm mắt, đờ đẫn nhìn cha ta.

Ông già bắt đầu khụt khịt.

“Cha không chết.” Ta bình thản nói.

Ông già nghe vậy càng thương tâm: “Vậy nhất định là bị ngốc! Như Ngọc à, Như Ngọc của ta thật là số khổ mà. Ngươi nỡ lòng vứt lại lão già ta lẻ loi một mình sao? Như Ngọc của ta.”

Cố Phán Hề xem mạch một lúc, lạnh tanh nói: “Thật ngại quá, lại khiến lão tướng quân thất vọng rồi.”

“Không ngốc?” Cha ta trừng lớn mắt.

Ta quay đầu đi không muốn nhìn.

“Đúng vậy.” Cố Phán Hề gật đầu. Hắn dùng con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm ta một lúc, ta vô cùng yếu ớt vỗ trán thở dài, hắn thong thả mở miệng: “Chỉ có điều, có lẽ cách ngốc không xa.”

“Có ý gì?”

“Tiểu tướng quân, Miêu cổ.” Cố Phán Hề lật mí mắt của ta lên nhìn, ta chật vật đẩy tay hắn ra. Hắn không tức giận, tiếp tục nói với cha ta: “Cổ độc này tên gọi Si Tâm, đoạn tình vong yêu. Tiểu tướng quân quên Thất vương gia, chẳng qua là do loại cổ độc này mà thôi.”

Cha ta nghe xong: “Tính mạng Như Ngọc có đáng ngại?”

“Thật ra thì không đáng ngại mà cũng đáng ngại.” Cố Phán Hề thương hại liếc mắt nhìn ta, nói tiếp: “Bị người Miêu hạ cổ độc Si Tâm này trên người, từ nay về sau, chỉ sợ Tiểu tướng quân yêu một người liền quên một người, đoạn tình vong yêu, cả đời sẽ không yêu nữa.”

Giang Hành Tri nhìn ta chằm chằm, chậm rãi nói: “Đêm nay ta ngủ ở thư phòng, phu nhân xin hãy nghỉ ngơi.”

Thư Ngữ ngẩng đầu, tầm mắt di chuyển một vòng xung quanh ta, vẻ mặt phẫn nộ muốn nói gì lại thôi nhìn ta. Lúc sau hắn bị Giang Hành Tri trừng mắt, chỉ có thể đáp lại một tiếng, liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Như thế phu nhân đã vừa lòng chưa?” Hắn hạ tầm mắt hỏi ta.

“Ta không có ý này.” Ta lúng túng giải thích.

Hắn phất tay áo bước ra khỏi cửa, ta thở dài nhẹ nhõm, thu dọn một chút chuẩn bị ngủ. Ta quả thật là mệt muốn chết rồi, trên gối có mùi thơm quen thuộc, cảm giác thật thoải mái.

Đêm đó ta cảm giác ngủ cực kỳ không yên, bên tai tựa như có tiếng ai đó thở dài, còn có người nhẹ giọng gọi tên ta. Ta lờ mờ cảm giác có con muỗi chích trên mặt, mắt và môi, tránh không được khiến ta rất bực. Càng đáng ghét hơn chính là không ngờ nó lại ngông cuồng chích cổ ta, ta hung hăng tát một cái, sau đó lại bình yên ngủ tiếp.

Ngày hôm sau ta mệt đến không mở mắt ra được, mò mẫm đến đại sảnh ăn cơm, còn chưa kịp ngồi xuống liền bị đôi đũa của cha ta gõ lên đầu, ta đau đến nhe răng: “Sao cha đánh con?”

“Chính nha đầu thối nhà ngươi làm ra chuyện tốt, Hành Tri da mềm thịt non, ngươi là một đưa đại thô kệch, ngươi không biết dịu dàng chút sao! Ngươi….Nếu ngươi có chút di truyền từ mẹ ngươi, ta đã có thể bớt lo.”Ông già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép than ngắn thở dài.

Ta cảm thấy khó hiểu, xoa xoa đầu, nghiêng mặt nhìn Giang Hành Tri.

Hắn ngồi bên cạnh ta, chuyển tầm mắt xuống đĩa rau, giống như không hề nhìn thấy ta. Trên gương mặt trắng nõn như ngọc có một dấu bàn tay đỏ rực, tuy rằng đã hơi nhạt, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Ta nhất thời yên lặng chống đỡ, qua hồi lâu mới quay đầu nói với cha ta:”Người làm ra cái dấu đỏ đó không phải con. Tối hôm qua con ngủ say như chết, quả thực không có ấn tượng. Nhưng nói không chừng hôm qua con ngủ mộng du nên khi dễ Hành Tri. Chỉ có điều, nếu thật sự không phải con, cha không được đánh con.”

Hành Tri nãy giờ im lặng ăn cơm nghe vậy giống như bị vũ nhục rất lớn, hung hăng trừng mắt nhìn ta, ném bát ra cửa.

Ta nhăn nhăn mũi: “Cha, chẳng lẽ hắn thẹn? Nhưng mà con thấy chắc chắn là con nhìn nhầm rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.