Edit: V-Emy
Nửa tháng kế tiếp, dưới sự chiếu cố của Cố Phán Hề, tuy rằng vết đao trên ngực vẫn còn mơ hồ đau như trước, nhưng trên cơ bản ta lại có thể tung tăng chạy nhảy, Cố Phán Hề cảm khái rất nhiều, “Tiểu thư, nếu nói ngươi là mệnh tiểu cường*, tiểu cường đều sẽ tự ti.”
*Theo mình biết thì trong tiếng Trung con gián gọi là tiểu cường bởi nó sống rất dai
Ta giả vờ thẹn thùng cười cười với hắn. Vì thế Cố Phán Hề muốn nôn tới nơi. Hắn thay xong dược cho ta, lại phát tác hứng thú ác ôn buộc đuôi vải băng của ta lại thành một cái nơ con bướm. Ta thấy hắn thu thập đồ đạc chuẩn bị đi, liền khẩn trương ngăn hắn lại hỏi: “Hành Tri ở nơi nào, nửa tháng nay hắn lại không đến xem ta, còn nữa, vì sao ta lại ở trong cung?”
“Giang Hành Tri…” cánh tay Cố Phán Hề đang thu thập hòm thuốc bỗng nhiên khựng lại, hắn lẩm nhẩm cái tên này tỉ mỉ suy ngẫm một phen, nhưng không trả lời ta, chỉ nói, “Cô ở trong cung đương nhiên là bởi vì ở trong cung có lợi cho sự phục hồi của cơ thể cô.”
Ta cảm thấy có chút gì đó không đúng.”Ta muốn về nhà.”
Cố Phán Hề buông hòm thuốc trong tay xuống, chăm chú nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến cả người sợ hãi, hắn đột nhiên giang hai cánh tay ôm ta vào lòng, ta ngửi được hương dược liệu thơm mát trên người hắn, Cố Phán Hề thấp giọng thở dài: “Cô nương ngốc, cô nói một chút xem rốt cuộc cô đã tạo nên nghiệt gì nào.”
Ta bị cái ôm bất thình lình của hắn làm cho kinh ngạc, cùng lúc đó, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, hắn đẩy ta ra, không hề liếc mắt nhìn ta một cái, đeo hòm thuốc xoay người bước đi, ta túm chặt ống tay áo của hắn không chịu buông tay, “Ta muốn về nhà.” Cố Phán Hề nghiêng mặt đi nói với ta: “Nếu cô thật sự muốn đi, mấy cung nữ thị vệ này cũng không dám ngăn cản cô.” Dứt lời hắn vội vàng xoay người rời khỏi.
Ta nghe được lời hắn nói, nhẹ nhàng thở ra, xoay người mặc ngoại bào vào, chỉ nói với cung nữ đi theo rằng ta muốn giải sầu, không cho bọn họ đi theo.
Ta từng huấn luyện cấm quân trong cung, cho nên rất quen thuộc đường đi nơi đây, rẽ trái rẽ phải đi được thời gian nửa chung trà nhỏ, liền đi tới cửa chính Hàm Nguyên Điện, mơ hồ nghe được các đại thần bên trong đang lớn tiếng kêu la, lòng ta tò mò, phải biết rằng lâm triều đến giờ này mà còn chưa bãi triều, lại náo nhiệt như vậy thật sự là khó gặp, vì thế ta đi đến cửa đại điện nghiêng tai lắng nghe.
Thị vệ gác cửa đều quen biết ta, không ngăn cản ta. Ta nghe ra tiếng đại thần đang cao giọng gào thét bên trong là cái tên binh bộ ngoan cố kia Kha Diệu.
“Vô cùng nhục nhã, bệ hạ, điều này quả thực là vô cùng nhục nhã!”
“Câm mồm.” giọng Hoa Nam Bình lạnh lẽo và giận dữ.
Ta mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, được không?”
Trong mắt Thư Ngữ hàm chứa nước mắt, giống như sắp rơi xuống đất, thân mình cũng run dữ dội hơn, “Công tử đã chết! Công tử bị tặc nhân chém bay đầu! Ta tận mắt nhìn thấy…”
Phúc công công tiến lên kéo thiếu niên sắp ngã quỵ kia, dỗ hắn rời đi. Hoa Nam Bình nhẹ giọng nói: “Cô vốn không muốn nói cho nàng, nhưng nàng cứ khăng khăng muốn tới chiến trường biên cương Tây Lương, cô biết không ngăn được nàng, nhưng sự tình này, dĩ nhiên không thể tiếp tục giấu giếm.” Hắn thấy bộ dáng ta đứng ở tại chỗ không nhúc nhích như trước, nhíu mày lo lắng: “Nếu nàng khó chịu —— “
“Người sớm chiều ngày ngày ở cùng ta, hắn là ai? Là mật thám Tây Lương sao?” Ta ngắt lời hắn, trực tiếp hỏi.
Hoa Nam Bình do dự, “Là chất tử Tây Lương, A Mạc Nhĩ.”
“À.”
Ta gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, hỏi, “Thần có thể cáo lui chưa?”
Ta không phải người ngu xuẩn cố chấp, nếu thân phận của Giang Hành Tri là chất tử Tây Lương, như vậy hết thảy đều có giải thích hợp lý, tỷ như Lâm Sương bị chiếm đóng, tỷ như cảm tình của hắn đối với ta gần như thình lình xảy ra, tỷ như hai năm trước hắn đáp ứng lời cầu hôn của ta. Thì ra dù sao hết thảy cũng đều là hoa trong gương, trăng trong nước, hai năm qua tất cả cẩn thận che chở quan tâm, bất quá chỉ là một trò thỏ khôn có ba hang của chất tử điện hạ Tây Lương sắc xảo ẩn nhẫn.
Đồn đãi hắn có tử danh Hành Tri, kinh tài tuyệt diễm thế khó tìm, hắn tao nhã, bình tĩnh, trên người hắn có tất cả những điều tốt đẹp mà ta ái mộ, chỉ tiếc, hắn đã chết trước khi ta gặp được hắn. Ta nhớ tới hình ảnh hắn đứng dưới cành mai ngang dọc, áo bào trắng tóc đen, mắt phượng mỉm cười, vài bông tuyết rừ ngọn cây rơi xuống, trường thân ngọc lập, nho nhã phong hoa.
Hắn tiếp nhận thật tình ta dâng tới, sau đó dùng một loại tư thái cao cao tại thượng đập nát tất cả.
Tự mình đa tình, không vui.
Ta chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ, nở một nụ cười với Hoa Nam Bình, cắn răng hỏi từng chữ một: “Tội thần, có thể cáo lui chưa?”