Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 35 Phiên ngoại – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 35 Phiên ngoại

Edit+beta: V-Emy

Năm ấy ta tuổi còn nhỏ, ngày đó mới từ thái học hồi cung, phụ hoàng nói muốn ta cùng người đi tiếp một người. Ta thấy trong mắt phụ hoàng kiệt lực áp chế vui sướng, phụ hoàng nói: “Đi một lần là mười hai năm, hắn cuối cùng đã trở lại.” trận chiến mười sáu châu U Vân kia đánh mười hai năm, người phụ hoàng muốn tiếp, chắc hẳn là Triệu tướng quân Triệu Minh Đức.

Năm ấy đầu mùa xuân, thời tiết còn rất lạnh, ven đường thành Trường An những gốc liễu nảy chồi xanh, ta cùng phụ hoàng đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, hai bên đường chật ních dân chúng nghe thấy tin mà đến, khải hoàn, hai chữ này có ma lực rất lớn, làm cho người ta nhịn không được mừng rỡ như điên. Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Nàng tên là Triệu Như Ngọc, là ác mộng của ta, nhưng cũng là hồi ức tốt đẹp nhất của ta.

Gần tới lúc hoàng hôn, tảng đá cuối đường mới truyền đến nhịp vó ngựa đều đặn cùng tiếng áo giáp va chạm, dần dần có tiếng kêu vui sướng của dân chúng phá vỡ sự tĩnh lặng, phụ hoàng lôi kéo ta tiến lên hai bước, người đang kiệt lực khống chế cảm xúc của bản thân, vội vàng cùng kích động lại tràn đầy.

Triệu tướng quân ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, trên mặt tràn đầy thần thái dày dạn phong sương, mười hai năm chiến tranh lớn nhỏ gần như không ngừng, rèn dũa một Triệu tiểu tướng quân từng ngây ngô trở nên tang thương, nhưng lại càng làm cho ánh mắt hắn sáng ngời. Phụ hoàng từng nói với ta, Triệu gia tộc đều là quân si, chỉ thích mang binh đánh giặc, nếu muốn bọn họ an ổn mấy ngày tựa như muốn mệnh của bọn họ. Lúc ấy ta lưu ý trong lòng, lại tâm huyết dâng trào trêu ghẹo phụ hoàng: “Nếu bọn họ sinh một nữ nhi thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn gả cho nhà binh đi theo chiến tranh sao?” Biểu tình hiền hòa của phụ hoàng cứng ngắc rất nhiều, người nói với ta: “Con không hiểu.” Sau đó nhanh chóng kết thúc bài học mỗi ngày dành cho ta, để ta lui ra.

Phụ hoàng giờ phút này thấp giọng kể ta nghe về cuộc đời Triệu tướng quân, người tỏ ý bảo ta nhìn một đoàn trông giống như vải rách trong lòng Triệu tướng quân, người nói, “Đó là nữ nhi của Minh Đức, tuổi còn nhỏ đã biết bày binh bố trận, phương diện kiến giải chỉ huy quân sự làm cho người ta cảm thán, quả thực là đứa nhỏ thiên tài.” Phụ hoàng hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.

“Triệu tướng quân chỉ có một nữ nhi như vậy thôi sao?” Ta hỏi phụ hoàng.

Nữ tướng cho dù có thiên phú như thế nào, chung quy vẫn không hay bằng nam tướng, quyền kế thừa của Triệu gia quân nếu rơi vào tay nữ nhân, chỉ sợ sau khi nàng lập gia đình hậu hoạn vô cùng. Nhưng phụ hoàng nhìn cái đoàn vải rách tròn tròn kia dường như nhớ tới người nào khác, không trả lời vấn đề của ta.

Cái đoàn tròn tròn vẫn núp ở trong ngực Triệu tướng quân động đậy, lộ ra cái đầu lông xù cùng ánh mắt ngái ngủ, cái đoàn tròn kia bắt đầu tò mò nhìn cảnh sắc chung quanh, nhìn đến cô nương xinh đẹp liền lộ rõ bộ dáng thất thần, cách tảng đá ở ngã tư đường một đoạn không xa, nàng nhìn thấy ta. Thần sắc trong mắt nàng ta cũng không xa lạ, bộ dáng ta càng giống mẫu hậu, trước khi thành thân mẫu hậu là mỹ nhân có tiếng ở Trường An, phụ hoàng cũng có bề ngoài phong thần tuấn lãng có thể làm cho cô nương chưa xuất giá đỏ mặt, cho nên, dung mạo của ta… không xấu. Ta nhìn thấy nàng túm râu phụ thân nàng, nhỏ giọng nói cái gì, sau đó tỏ ý bảo phụ thân nhìn ta.

Triệu tướng quân lộ rõ thần sắc bị làm khó. Cái đoàn tròn bất mãn tự mình nhảy xuống ngựa, tư thế thuần thục tiêu sái làm cho người ta kinh diễm. Khi đó nàng một thân phục trang thiếu niên, bên hông đeo một phen bội kiếm có vẻ hơi lớn so với nàng, tóc dài buộc lên đỉnh đầu, lộ ra đôi gò má tràn trề anh khí bừng bừng sức sống. Trên lầu các, khăn tay của các cô nương nhìn trộm bay tới tấp trên đầu nàng. Nàng đưa tay tiếp nhận, nhướng mày cười. Nếu không phải phụ hoàng nói trước cho ta biết nàng là nữ nhi của Triệu tướng quân, ta tuyệt đối sẽ cho rằng đó là tên tiểu tử háo sắc.

Ta nghe được phụ hoàng thấp giọng than thở: “Quả nhiên nàng và cô cô nàng là từ một khuôn đúc ra.”

???

Trong yến mừng đón Triệu tướng quân khải hoàn, lần thứ hai ta thấy nàng. Nàng mặc một thân váy cánh màu xanh, không được tự nhiên lôi kéo làn váy, trên trán một khối dấu vết xanh tím, không biết là bị Triệu tướng quân đánh hay là tự mình té ngã. Khi đó phụ hoàng còn chưa đến, phía dưới các đại thần tụm lại cùng đi chúc mừng Triệu tướng quân, Triệu tướng quân thừa dịp có không có người, nhéo lỗ tai nàng ba ba đánh xuống mông nàng hai ba cái, ta không biết nàng làm sai sự tình gì, chọc Triệu tướng quân tức giận như thế.

Bình thường nữ tử khuê các đi cùng tham gia cung yến hẳn là quy củ, dù là nghịch ngợm như muội muội của ta, cũng không dám gây chuyện ở loại địa phương này. Nàng nhàm chán nhìn chung quanh một vòng, Triệu tướng quân bắt buộc nàng an ổn, nàng lại cứ như ngồi trên thớt, nàng giương mắt nhìn thấy ta, vậy mà lại xách váy vui vẻ chạy tới phía ta, Triệu tướng quân cùng đại thần hàn huyên nhất thời không bắt được nàng, chỉ có thể nhìn bóng dáng của nàng mà cắn răng giậm chân.

Khi đó ta cũng không đi vào cung yến trong đại điện, chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn động tĩnh bên trong, hai ba thị vệ cung nữ đi theo phía sau. Nàng kích động chạy đến trước mặt ta, ngửa đầu hỏi: “Ngươi tên là gì?” Cung nữ phía sau muốn quát lên ngăn cản hành vi vô lễ của nàng, liền bị ta giơ tay ngăn lại. “Hoa Bình.” Ta đáp bằng một cái tên nửa thật nửa giả. Mới vừa vào Trường An nàng quả nhiên tin, cúi đầu nghiền ngẫm hai câu, trên mặt lộ ra tươi cười mang ý tứ hàm xúc không rõ.

Ta một bên dựa theo phụ hoàng phân phó tiếp tục quan sát đủ loại biểu hiện của các đại thần tham gia cung yến, một bên không yên lòng hỏi nàng đang cười cái gì. Nàng nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy cái tên này với bộ dáng của ngươi, rất xứng đôi.” Sắc mặt ta nhất thời có hơi đen, khẽ xoay người gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ở cửa Vĩnh Thọ cung cây Mộc Lan rơi đầy những cánh hoa tím, rơi trên vai ta, theo động tác khom người của ta lại lần nữa bay xuống trong gió.”Tiểu thư đang nói ta chỉ có vẻ bề ngoài?”

???

Lúc này là cuối năm, nàng tiếp nhận phụ hoàng triệu kiến, vừa vặn ta ở trong cung thỉnh an phụ hoàng, vì thế đứng ở phía sau phụ hoàng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem nàng quỳ trên mặt đất hành lễ vấn an. Nàng quy củ trả lời câu hỏi của phụ hoàng, phụ hoàng hỏi nàng chính sách hiện nay đối với Tây Lương, nàng mặt nhăn mày nhíu, đưa ra ý kiến hoàn toàn ngược lại với dòng ý kiến hiện thời, ta thay nàng đổ mồ hôi.

Phụ hoàng làm việc luôn luôn cẩn thận, ta sợ nàng bởi vậy mà bị trách móc nặng nề. Sau khi nàng đi, phụ hoàng hỏi ý kiến ta, ta nói: “Như Ngọc nàng dù sao tuổi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, phụ hoàng không cần trách cứ tính nết tiểu hài tử của nàng.”

Phụ hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta. Lòng ta cả kinh. “Con ta, thích nàng sao?” Phụ hoàng hỏi ta.

Lời phủ nhận đến bên miệng lại nghẹn trong cổ họng, nhiều chuyện cũ cùng với nàng đột nhiên lướt qua từng đoạn ngắn trong đầu, ta trầm mặc thật lâu sau, phụ hoàng cũng không thúc giục, chỉ nhìn từng biểu tình trên mặt ta, ta nắm chặt nắm tay, nói: “Con không biết.”

Không phải không thích, cũng không phải thích, chỉ là ta không biết. Phụ hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đôi mắt nhuộm một tầng thương xót.

Phụ hoàng nói với ta: “Con tính tình hiếu thắng, dục vọng độc chiếm lại mạnh, nữ nhi Triệu gia không phải loại người cam tâm bị trói buộc ở hậu cung, chỉ sợ…”

“Chuyện của con và Triệu Như Ngọc, cô có thể thay con làm chủ, con ta xứng đáng với nữ nhân tốt nhất trên đời này, vô luận con có thích nàng hay không, cô đều có thể ra một đạo thánh chỉ trói buộc nàng ở bên cạnh con, nhưng mà, Triệu Như Ngọc này, quả thật không được —— ” Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người.

Phụ hoàng buông bút son, mệt mỏi lấy tay chống trán, thanh âm thản nhiên tiếp tục nói: “Năm đó, cô yêu Triệu Nguyệt Triệu gia, chính là muội muội của Triệu Minh Đức, cô cô của Triệu Như Ngọc, vốn là chuyện lưỡng tình tương duyệt, cho nên cô cầu tiên đế một đạo thánh chỉ, muốn nàng gả cho cô, nàng tiếp thánh chỉ, trên mặt ngay cả một chút vui sướng cũng không có, nàng nói muốn cô bồi nàng luyện kiếm, kết quả vốn là một chiêu thức đơn giản có thể tránh né được, nàng lại nghênh diện cầm kiếm trong tay cô đâm vào ngực mình.”

Thần sắc người thê lương chua sót, “Nàng nói, để nàng vào cung cả đời không thể tự do, nàng tình nguyện chết, nàng hận cô đoạt tự do của nàng, dùng loại này phương pháp khiến cô áy náy cả đời, cũng nhớ kỹ nàng cả đời.”

Phụ hoàng dùng vài câu ít ỏi kể xong chuyện cũ, lâm vào trầm tư, ta nghe chuyện của phụ hoàng và chuyện của ta hiện tại cực kì tương tự, bất an cùng không nguôi trong lòng bắt đầu hỗn loạn.

“Nhi thần hiểu.” Ta trả lời như cho có lệ.

Phụ hoàng đứng dậy đỡ ta đứng lên, “Đã hiểu là tốt rồi, Bình nhi,… Đã hiểu, nếu hiểu được, tin tưởng con cũng biết nên làm cái gì bây giờ.”

Ta thấy hai mớ tóc mai của phụ hoàng đã bạc, chung quy không đành lòng nghịch ý người, “Nhi thần cũng không thích nàng.”

Phụ hoàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.