Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Phán Hề, “Lời này ngươi… ngươi khẳng định, ngươi khẳng định hắn đã biết rồi?”
Cố Phán Hề cúi đầu xuống: “Ta nói, ta chỉ là hoài nghi, là tiểu thư không cho ta nói ra.”
Ánh đèn lưu ly chiếu khắp con đường cách đó không xa, tuyết trắng phủ đầy lộ vẻ sạch sẽ lại bình yên. Ta không thể lý giải được nghi ngờ của Cố Phán Hề, vì thế chỉ có thể đáp có lệ: “Chúng ta thành thân đã hơn hai năm, tuy nói chỉ là một đôi vợ chồng giả, nhưng trước đó vài ngày ta đã thật sự muốn cùng ở chung với hắn cả đời, sống hòa hợp. Kết quả ngươi lại đột nhiên nói cho ta biết ta mang thai, hơn nữa không phải là đứa nhỏ của hắn. Việc này đúng là ta thực có lỗi với hắn. Cái khác ngươi cũng không cần nói nữa. Vả lại, có lẽ chỉ là ngươi đã nghĩ nhiều.”
Cố Phán Hề ngậm miệng không nói.
“Việc ta mang thai cũng đừng nói cho những người khác, nhất là lão gia tử.”
Cố Phán Hề nhíu mày trừng ta: “Ngươi vẫn tính xóa sạch đứa nhỏ này, Triệu Như Ngọc!”
Hắn hiếm khi gọi thẳng đại danh của ta, cho nên ta biết hắn lúc này khẳng định đã nộ khí ngút trời. Ta bất đắc dĩ cười khổ, dặn dò hắn: “Phán Hề, ta tin ngươi, cho nên nếu Thái Y viện cử thái y đến xem bệnh cho ta, hy vọng ngươi nhất định phải tới, tự mình bắt mạch cho ta, trở về liền nói cho bệ hạ biết đứa nhỏ trong bụng ta chỉ mới một tháng.”
Cố Phán Hề kinh hoảng ngẩng đầu nhìn ta, môi run run hai cái, nói: “Ngươi muốn giấu bệ hạ, ý ngươi là, đứa nhỏ này là…”
Ta cong cong khóe miệng: “Ta đối với đứa nhỏ này không hề có chút ký ức nào. Từ lần đầu tiên ta trở về Trường An gặp bệ hạ, vốn đã không còn chút ký ức về hắn.”
Hai cái sự thật đặt cùng một chỗ, Cố Phán Hề đối với ta bệnh tình của ta là rõ ràng nhất, rất nhanh hắn đã tìm ra kết luận.
Hai chúng ta mắt to nhìn mắt nhỏ, Cố Phán Hề nâng tay chà xát mặt, nói:”Báo ứng mà…”
Ta hung hăng trừng hắn.
“Lúc đầu ngươi theo ta nói ngươi coi trọng Thất vương gia ta đã từng nói, việc này không thể. Kết quả ngươi vẫn đánh trước xoa sau. Bây giờ thì hay rồi, nếu hắn thật sự biết việc này thì chỉ cần một đạo thánh chỉ xuống dưới liền trói ngươi vào cung làm một phi tử —— “
Trên môi bị cái gì đó mềm mại áp vào, ôn nhu lưu luyến, giống như một ngọn lửa nhỏ, thong thả bắt đầu thiêu hủy lý trí trong đầu. Ta khó khăn mở mắt ra, mang theo thỏa hiệp đáp lại hắn. Nhưng cơ thể thật sự quá mức mỏi mệt, ta lại nhắm mắt rơi vào nửa ngủ nửa tỉnh.
Quần áo theo đầu vai bị cởi ra từng lớp, liền cảm giác có hơi lạnh, ta run lên. Nụ hôn của hắn chuyển qua đầu vai và cổ, ngón tay hắn lướt qua làn da ta, dịu dàng đảo quanh, châm ngòi.
Cảnh trong mơ cùng hiện thực đột nhiên giao cùng một chỗ, một đoạn ký ức ngắn từ tầng dưới cùng của ý nghĩ trở mình hiện lên, ta cau mày đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
“Buông, buông ——” Ta cảm giác mình giống như bị bóng đè, tứ chi không thể động đậy. Trong mộng có mang theo nụ hôn thô bạo, cùng hoan ái đau đớn đến không chịu nổi.
Trên môi mang theo đau đớn như bị cắn nát, mùi máu tanh xộc thẳng lên xoang mũi, móng tay cắm vào trong thịt nơi lòng bàn tay. Ta nghe được ta dùng một loại ngữ điệu hèn mọn để cầu xin, “Buông, thả ta đi, ta thà chết chứ không ở đây, thả ta đi.”
“Ta muốn trở về biên cương, ta thay ngươi Nam chinh bắc chiến, ta cam đoan cả đời không xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi thả ta đi —— “
“A Ngọc, tỉnh lại, là ác mộng, A Ngọc, tỉnh tỉnh.” Giọng nói quen thuộc kích thích lý trí ta.
“Hoa Nam Bình, ngươi dám… ngươi dám làm như thế, ta sẽ hận ngươi cả đời —— “
“A Ngọc, là ác mộng, đều đã qua, chỉ là ác mộng.” Phía sau lưng được vỗ nhẹ, thanh âm gọi ta mang theo lo lắng cùng thương tiếc. Ta thở hồng hộc mở to mắt, giương mắt nhìn thấy một đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, đau đớn cùng máu tanh đều giống như chưa từng xuất hiện.
Giang Hành Tri ôm lấy ta, nói: “Ổn rồi A Ngọc, ta ở bên cạnh nàng, cái gì cũng không cần sợ, ngủ đi.”
Ta níu quần áo của hắn, cả người lạnh đến phát run.
Hắn ôn ngôn an ủi ta, “Chúng ta lập tức rời khỏi Trường An, đừng sợ, không còn gì phải sợ, chúng ta đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.”