Ta cước bộ sợ run, hạt tuyết càng rơi càng dày. Ta mới đi được vài bước, quay đầu nhìn mặt hắn đều là một mảng mơ hồ. Ta hỏi: “Bệ hạ còn có gì phân phó?”
Hắn đưa Nguyên Bảo đang ôm trong lòng cho quản gia, Nguyên Bảo phát ra vài tiếng trong trẻo, giọng sữa biểu đạt bất mãn của mình. Quản gia ôm Nguyên Bảo lui về tại chỗ. Hắn cầm ô lãnh đạm chăm chú nhìn ta, chậm rãi bước về phía trước hai bước. Ta phảng phất có thể ngửi được mùi gió tuyết trên người hắn.
“Mấy tháng?”
Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, kích động cúi đầu xuống: “Thần không hiểu bệ hạ đang nói cái gì.”
Mặt Hoa Nam Bình hơi trầm xuống, “Triệu Như Ngọc, lừa gạt cô, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó.”
Ta chỉ có thể trầm mặc.
“Là, đứa nhỏ của hắn?”
Câu hỏi này của Hắn tựa hồ như bị bức ra từ trong cuống họng, âm cuối thu lại vừa vội lại nhanh, mang theo do dự, không tương xứng với tính cách không nhanh không chậm của hắn xưa nay.
Ta cúi đầu cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, tìm trong đầu một người tiếp một người. Ta không biết ta từng cùng hắn phát sinh chuyện gì, nhưng là có một số việc nếu đã quên không bằng cứ để tiêu tan thành mây khói. Tính ta cùng cha ta tương tự, không thích dây dưa, nhất là cảm tình. Nợ tình lại khác, chỉ sợ lúc trả lại đã thịt nát xương tan.
Đương đoạn bất đoạn phản thụ kì loạn.*
(*Làm việc nên quyết đoán, kịp thời nắm lấy cơ hội, nếu không sẽ rơi vào khốn đốn)
Cố Phán Hề nói sau khi ta nuốt si tình cổ sẽ quên đi một người, mà khi ta về thành Trường An rồi dần dần khôi phục trí nhớ, thì chỉ duy lúc đối mặt với hắn đầu đều trống rỗng. Cho dù ta trì độn đến mức thiên phú dị bẩm, cũng đại khái có thể đoán ra đứa nhỏ trong bụng rốt cuộc là con ai.
Nếu hắn mà biết đây là đứa nhỏ của hắn, chỉ sợ…
Ta dừng cước bộ, “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ liền cho rằng ta có thể lưu lại đứa nhỏ này sao?”
Cố Phán Hề trầm mặc thật lâu, sau mới nói ra một câu, “Lão tướng quân muốn một tôn nhi, ta cảm thấy tiểu thư không có khả năng sẽ khiến lão tướng quân thất vọng, huống chi ——” Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Triệu gia cần một người thừa kế. Cha đứa nhỏ là ai lại chẳng có liên quan, chỉ cần không phải đương kim Thánh thượng, thì người khác đều không quan trọng.”
Ta khóe mắt giật giật, đưa tay đỡ cái trán, nhìn đại sảnh đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, chân ta như tưới chì, đứng bất động, “Nhưng là… việc này làm sao ta có thể cho Hành Tri một cái công đạo.”
Cố Phán Hề mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một câu bình luận.
Ta thấy hắn trầm mặc, nghĩ rằng hắn lại có chuyện giấu ở trong lòng không chịu nói cho ta biết, liền nói: “Có chuyện thì nói đi, nếu không chốc chốc lại lôi ra chỉ sợ ta thật sự sẽ không chịu nổi.”
Cố Phán Hề bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ta, lắc đầu nói: “Ngươi cũng biết, điều ta nói cũng nắm chắc.”
“Nghi ngờ cũng nói.”
Hắn do dự, rồi nói: “Lúc trước bắt mạch biết ngươi mang thai, ta trăm phương nghìn kế gạt mọi người. Thuốc dưỡng thai đưa cho ngươi có rất nhiều hoàng liên, vì sợ bị người ta nhận ra vị… Ai, tiểu thư ngươi đừng làm bộ như muốn cắn ta, chờ ta nói xong đã… Cái chính là thuốc mới đưa một hai lần, lão tướng quân cùng những người khác đều nghĩ chỉ là thuốc dưỡng thân bình thường, nhưng Giang công tử lại tìm đến ta, hỏi ta cho ngươi ăn cái gì.”
Ta có chút kỳ quái, hắn nói chuyện này để làm gì, vì thế ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Lúc ở quân doanh ta đưa thuốc dưỡng thai cho ngươi, lại đúng lúc Giang công tử tiến vào. Ta sợ hắn phát hiện ra cái gì, liền ra vẻ kích động đập nát chén thuốc. Lúc ta vội vàng đi ra ngoài liền thấy hắn liếc mắt nhìn, hắn… hắn đã nghi ngờ rồi.” Cố Phán Hề cau mày cố gắng sắp xếp câu từ.
“Ừ.” Ta nhợt nhạt lên tiếng.
Hắn lo lắng nhìn ta, cắn răng nói: “Giang Hành Tri người này tâm tư quá mức kín đáo, chỉ sợ hắn đã sớm biết, đang đợi tiểu thư tự mình nói cho hắn.”