Buổi tối cha ta thật cao hứng, uống liền mấy chén, rượu ngấm vào nên nói hơi nhiều chút. Ông nói muốn đi rút kiếm để ta thể hiện tài năng, kết quả vừa rời ghế liền ngã chỏng quay ở dưới bàn.
Ta dặn thị vệ của cha ta đỡ ông, đưa ông về phòng.
Giang Hành Tri yên lặng nhìn, thấp giọng hỏi ta sao lại thế này. Ta tự rót cho mình chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi nói: “Lão quản gia nói, chân cha, cả đời cũng không thể đi lại.”
Hắn có chút khiếp sợ, nhưng liền nhanh chóng nghĩ thông suốt, vì thế cũng không truy hỏi ta nữa.
Ta lại uống thêm mấy chén, cũng bắt đầu nói nhiều, “Phụ thân không muốn để cho ta biết. Ông muốn giấu thì cứ để ông giấu đi, huynh với ta chỉ cần vờ như không biết, cứ như bình thường mà đối đãi với ông, được không?”
Hắn cười lại rót cho ta một chén rượu, nói, “Đương nhiên.”
Ta chân thành nhìn hắn, “Cám ơn.”
Hắn xoa xoa đầu ta, “Nàng với ta là vợ chồng, không cần khách khí.”Dứt lời lại rót rượu cho ta. Ta vẫn hào sảng uống một hơi cạn sạch.
Cứ cố chấp uống như vậy, không lâu sau ta liền mơ mơ màng màng, đầu giống như chầm chậm bắt đầu nhão ra, dần dần xoay chuyển cũng không được. Hắn hỏi cái gì, ta đáp cái đó, chưa bao giờ từng có bộ dáng nhu thuận, ta biết ta đây đã say rồi.
Giang Hành Tri lúc này mới thu bầu rượu, nói, “A Ngọc, nửa tháng không gặp có từng nhớ ta?”
Ta chậm chạp chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.
Khóe môi hắn kiềm không được mà cong lên, đưa tay vỗ vỗ hai má ta, lại thuận tay vén mấy sợi tóc qua sau lỗ tai cho ta. Tiếp đó ngón tay lướt qua mặt ta, mũi ta.
Ta mơ màng nhìn hắn, tuy rằng mắt nhìn rõ, nhưng đầu óc đã hoàn toàn giống một đống bùn nhão.
Ngón tay Giang Hành Tri lướt qua môi ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu không lường được, không ấm áp giống như xưa nữa. Điều này khiến ta có chút sợ hãi, muốn dịch người ra sau cách hắn xa một chút.
Hắn hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Cái gì… Cái gì?” Đầu lưỡi hơi to, lắp bắp hỏi.
Ta đỡ trán.
Trưởng công chúa mấy năm nay đều được Tiên đế cùng Thái hậu nuông chiều, kết quả chiều ra cái tính như trẻ con vậy. Mặc dù có lúc ngốc cũng đáng yêu, nhưng lại hơi càn quấy tùy hứng, quy củ gì đó cũng không để vào mắt.
Hai người chúng ta đi so ngâm thơ, ai thua ai thắng đã có thể biết. Nếu ta thực cởi áo tháo thắt lưng trước mặt nàng ấy, cộng với cái đống thanh danh bê bối không chịu nổi kia của ta, chỉ sợ ngày mai bệ hạ sẽ làm thịt ta mất.
Nàng ấy chu miệng lên, “Lại không phải bắt ngươi cởi sạch, ngươi sợ cái gì.”
Nghe nói thế ta lập tức cảm giác đầu đầy sọc đen, thấy bộ dạng quyết tâm của nàng ấy, ta chỉ có thể kế cũ dùng lại.
“Công chúa điện hạ, ta hiểu được tâm ý của cô đối với ta.” Ta bi thương nói. Hai tay che ngực lui về phía sau từng bước, “Nhưng chúng ta quả thật không có khả năng.”
Nàng ấy oán hận trừng ta, “Ngươi hãy chấm dứt việc đó đi, bản cung chỉ hỏi ngươi, cởi hay không cởi!”
Ta lại lui về phía sau từng bước, “Điện hạ người không thể như vậy, chúng ta mà vậy thế tục sẽ không dung.”
“Ngươi… Ngươi…” Trưởng công chúa chỉ vào chóp mũi của ta, phẫn uất thật sự. Lại không biết nói gì để phản bác, giống con mèo muốn duỗi móng vuốt cào ta.
Ta né tránh, cầm cổ tay nàng, nhìn vào mắt nàng ấy, hết sức nghiêm túc nói:”Thực ra, nói thật là, ta đã từng thật sự thích điện hạ người.”
Những lời này là thật tâm nói ra, nếu không thích nàng, năm ấy ta sẽ không vừa đấm vừa xoa đòi cha ta điều ta vào cấm quân, chỉ để có thể thường xuyên nhìn nàng lúc tuần tra.
Nàng ấy kinh ngạc nhìn ta, trừng mắt to, bộ dạng si ngốc.
Mặt ta đột nhiên có chút đỏ, bối rối buông tay nàng lui về phía sau hai bước. Lại hơi ngượng ngùng nói: “Thật đó, lúc trước ta thật sự từng thích cô.”
Lúc này, rừng mai phía sau đột nhiên truyền đến tiếng răng rắc của cành bị bẻ gẫy, ta theo bản năng quay đầu, trưởng công chúa đã có phản ứng lại, kinh ngạc gọi: “Nam Bình ca ca…”
Hoa Nam Bình lẳng lặng nhìn ta, trong tay nắm một cành mai bẻ từ trên cây bị chà đạp vô cùng thê thảm. Cách sau hắn nửa bước là nơi Giang Hành Tri đứng, trong mắt phượng không còn ôn hòa như xưa, thần sắc trên mặt là không ngờ.