Trong dạ dày ta sông cuộn biển gầm, thật vất vả mới thuận khí. Nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, đầu ta liền nổ đùng một tiếng.
Cha, mau tới nhặt xác con đi… T_T
Bị bệ hạ khinh bạc, tốt xấu gì thì vẫn còn có thể lưu lại cái mạng. Dù sao tiết tháo (chí khí cương trực và trong sạch) của ta đã sớm bị lời đồn nhảm của mọi người làm cho nát bét rồi. Nhưng bị bệ hạ khinh bạc đến ói ra, ta cảm thấy hắn chắc chắn có đem ta bầm thây vạn đoạn cũng khó mà tiêu mối hận trong lòng. Người hoàng thất xưa nay ngạo mạn, cho nên hắn cũng sẽ không là ngoại lệ.
Trước mắt đưa đến một chén trà, bàn tay bưng chén trà rất là dùng sức, các đốt ngón tay đều lộ ra vài phần trắng bệch. Chủ nhân của bàn tay kia cúi mi nhìn ta, thần sắc mờ mịt không rõ.
Ngón tay ta run run tiếp nhận chén trà, súc miệng, phục người xuống nói:”Thần… Thần tội đáng muôn chết.”
“Đỡ chưa?” Hắn hỏi.
Nghe giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của Hoa Nam Bình, ta có chút không thở nổi. Trong lòng rối rắm giống như một đống bánh quai chèo thật lớn, “Đỡ nhiều.” Ta muốn giải thích, “Thần chỉ là nhất thời —— “
Hắn nhìn xuống ta liếc mắt một cái, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ. Ta theo bản năng ngậm miệng, chỉ sợ càng giải thích càng lộn xộn.
Ta gục đầu xuống nhìn bóng người in trên nền nhà, mặt trên hiện ra khuôn mặt trắng bệch của ta, ta nhất thời mờ mịt. Từ khi nào mà thân thể của ta lại kém đến nhường này, càng ngày càng ngày suy yếu. Nếu còn xuống cấp như vậy, hậu quả ta thật không dám nghĩ.
Hoa Nam Bình nâng tay đỡ trán, xoay người không muốn nhìn ta nữa, nói:”Phúc công công, tuyên thái y.” Cung nữ thái giám xung quanh đã sớm bị hắn sai ra ngoài, giờ phút này trong đại điện chỉ có hai người bọn ta, đương nhiên sẽ không có ai đáp lại hắn. Hắn lúc này mới ý thức được, liền dừng bước chuyển hướng ra ngoài điện.
Ta nhanh chóng nói: “Thần về tự xem cũng được. Hôm nay Phán Hề về, bệnh lớn bệnh nhỏ của thần hắn đều rõ nhất.”
Hoa Nam Bình nghe vậy gật gật đầu, hướng ta phất tay áo, “Ngươi lui xuống đi.”
Hắn cuống quít xua tay.
Lúc này, có vài chiếc xe ngựa đi đến cổng thành, thủ vệ tiến lên kiểm tra. Ta từ xa nghe được tiếng oán giận của Triệu Khả, “Tra tra tra, nếu có thể tra ra cái lông gì, triệu cô nãi nãi sẽ mang họ ngươi. Bà đây về Trường An, dọc đường tra xét trăm tám mươi lần còn để cho người ta sống không!”
Ta nắm dây cương đi qua, nói: “Triệu Khả, đừng có càn quấy, chỉ là kiểm tra một chút hà cớ gì phải so đo.”
Triệu Khả kinh ngạc quay đầu nhìn ta, nhảy vọt hai bước đi lên. Ta ném dây cương cho cô nàng, cô nàng nhận lấy, vui vẻ mà nói, “Tiểu thư!” Cô nàng quay đầu nhìn nhìn, “Sao chỉ có một mình người, con rùa Triệu Thanh Y kia đâu?”
Ta gõ trán cô nàng, “Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!”
Cô nàng nhăn mặt nhăn mũi, xa phu bên kia thấy cô nàng không lên xe, cũng không cách nào khởi hành, ở một bên lo lắng nhìn xung quanh.
Lúc này, rèm trên xe ngựa bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận mang theo nụ cười yếu ớt. Hắn hướng về phía Triệu Khả nhìn xung quanh, thời điểm nhìn thấy ta dường như có chút không thể tin, nụ cười trên khóe môi càng chói mắt, thần sắc trong đôi mắt nhất thời sáng như ngọc. Ta cách mưa tuyết nhìn lại, trái tim cũng mềm mại vài phần.
Ta cười nhìn hắn, gọi: “Hành Tri.”
Hắn nhảy xuống xe ngựa, áo xanh đơn bạc, áo choáng có vết tuyết nhàn nhạt, chậm rãi đi tới hướng ta. Lúc chỉ còn cách vài bước chân dường như có chút chần chờ, cước bộ hắn dừng lại một chút, sau đó đột nhiên bước lớn hai bước hung hăng ôm lấy ta. Hắn ôm rất dùng sức khiến ta gần như khó thở, ta chưa bao giờ nghĩ rằng loại người đọc sách như hắn lại có sức như vậy, nên nhất thời có chút kinh ngạc, đợi lúc ta có phản ứng thì hắn đang dùng cái trán của hắn đặt lên trán ta, nhắm mắt lại khẽ gọi tên ta.
Hô hấp gần trong gang tấc, trong lòng hắn cũng rất ấm áp. Ta vừa rồi bị đông đến lạnh run, nhất thời tham luyến nên không nghĩ sẽ rời đi.
Xe ngựa phía sau vào thành đều đổ ở ngay cổng, cổng thành nhất thời nhao nhao ồn ào. Hắn lúc này mới buông ra, hít sâu vào, ôn hòa mềm nhẹ nói, “A Ngọc, chúng ta về nhà thôi.”