Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 21 Bức hôn – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 21 Bức hôn

Đảo mắt về Trường An đã được nửa tháng, thời tiết Trường An cũng càng lạnh hơn. Sáng sớm hôm nay, lúc sắc trời còn tối đen như mực, ta bị Triệu Thanh Y đánh thức, nhắm mắt rửa mặt, mở cửa phòng ra, không khí lạnh như băng làm cho ta rùng mình một cái.

“Chắc tuyết sắp rơi.” Triệu Thanh Y nói.

Ta lạnh đến rụt cổ, thậm chí có thể nghe được tiếng hàm răng run lên, “Năm nay tuyết rơi sớm hơn mấy năm trước. Chỗ Lâm Sương, áo bông đã được phát xuống chưa?” Ta lạnh nên nói chuyện có hơi lắp bắp. Việc này cũng không có biện pháp, ta luôn sợ lạnh, gốc bệnh trước kia cũng không thể phút chốc mà tốt lên.

“Phát xuống rồi, đêm qua Trần thống lĩnh gởi thư có nói, chỉ có điều vì muộn quá nên không đưa cho người xem.”

Ta chà chà mấy ngón tay đỏ bừng vì đông lạnh, “Không sao, hạ triều trở về đưa cho ta xem là được.”

“Vâng.”

“Đúng rồi.” Ta hỏi, “Hắn không nói khi nào Hành Tri trở về sao?”

Lúc trước ta quay về Trường An, hắn làm giám quân đương nhiên cũng sẽ không còn ý nghĩa. Bệ hạ cũng hạ chỉ lệnh cho hắn hồi kinh, một lần nữa chấp chưởng Ngự Sử đài, ai ngờ hắn lại nói việc bên Lâm Sương còn chưa xử lý xong. Ta nghĩ, bên Triệu gia quân cũng không phải tính sổ, Tô Hi ngại phiền phức nên chưa bao giờ chịu lật sổ sách quân đội. Phỏng chừng sự tình hơi rắc rối, cho nên ta cũng theo hắn, không nghĩ rằng nửa tháng sau hắn lại không có ý quay về Trường An.

Triệu Thanh Y liếc mắt nhìn ta, chậc chậc nói: “Không lẽ tiểu thư nhớ công tử?”

Cước bộ của ta dừng một chút, “Chớ có nói bừa, chỉ là lo lắng thôi.”

“Khẩu thị tâm phi, tôi đây quên không nói cho người biết, chiều nay công sẽ trở lại.” Triệu Thanh Y nhún vai nói.

Lòng ta tiếp tục kinh động, có sự vui mừng khó hiểu dâng lên trong lòng, dường như trận gió này cũng không lạnh đến xương.

“Bãi triều.” Hắn nói. Cái giọng the thé của thái giám bên cạnh vang lên sau đó, vọng khắp Hàm Nguyên Điện. Các đại thần quỳ xuống hành lễ, lần lượt rời khỏi đại điện.

Ta không dám lộn xộn, trong lòng không yên, mở miệng muốn nói gì đó, lại là một ngụm máu tanh. Lúc này ta mới nhớ tới vừa nãy đã dùng lực cắn nát môi.

“Phúc công công, các ngươi cũng lui xuống đi.” Hắn nghiêng mặt qua, nhẹ giọng nói.

Vị thái giám mặt tròn kia gật đầu, kêu mọi người trong điện lui ra ngoài. Lòng ta lại càng bất an, cảm thấy nếu không tự cứu mình thì hãy đợi cha ta nhặt xác cho ta đi, “Bệ hạ, trong dân gian có lệ, nam lớn kết hôn, nữ lớn gả chồng. Bệ hạ thân là vua của một nước, hẳn là nên sớm thú hậu. Thứ nhất là vì trị an quốc gia, thứ hai… Thứ hai…” Ta bịa không nổi nữa.

Hắn cong khóe miệng giả cười, “Tướng quân quả nhiên là suy nghĩ cho giang sơn xã tắc?”

Ta gật đầu, “Đương nhiên.” Ta có chút khẩn trương, liếm liếm môi, miệng đầy máu tanh. Trên chiến trường người sống kẻ chết, mùi máu tươi đã sớm ngửi quen. Nhưng lần này lại không biết vì sao, chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu, cực muốn một chén nước súc miệng.

Ánh mắt Hoa Nam Bình nhìn ta tối sầm xuống, khoảng cách với khuôn mặt xinh đẹp người người oán trách vẫn gần trong gang tấc, trên môi ấm áp, ta kinh sợ chớp mắt, vội vàng muốn lui về phía sau. Hắn lại đưa tay ôm trọn mặt ta, không cho ta nhúc nhích. Ta giờ phút này quỳ trên mặt đất không thể đứng dậy, bị bắt ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của hắn.

Hắn hôn thong thả cẩn thận, ta trợn tròn mắt nhìn hai mắt nhắm chặt cùng lông mi run run của hắn. Đầu óc ta trống rỗng, trên môi tê dại, cảm giác vết máu trên mặt dường như bị hắn mút vào sạch sẽ, hô hấp của hắn phun tán loạn trên mặt ta. Ta cảm thấy một phần ẫn nhẫn hắn giấu rất sâu dường như đang dần rạn nứt, không biết vì sao, cả người ta run lợi hại.

Hắn nhẹ nhàng lôn qua khóe miệng ta, trầm thấp khàn khàn lại dịu dàng dỗ ta:”A Ngọc ngoan, đừng sợ, mở miệng ra.”

Ta không muốn nghe hắn nói, tuy rằng ta với Hành Tri là vợ chồng giả, nhưng dù sao cũng là nữ nhân có gia có thất. Ta lại nhớ tới cha ta đã từng dặn ta không được chống đối hắn, vì thế ta do dự, nhưng đúng cái lúc đang do dự, đầu lưỡi của hắn cạy mở khớp hàm ta rồi xông vào.

Cùng lúc đó, một mùi máu tươi đặc hơn lao thẳng tới yết hầu, dạ dày của ta lập tức quặn lại. Ta dùng hết khí lực đẩy hắn ra, nằm ở một bên lấy tay chống đỡ, nôn ra một trận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.