Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 18 Quà sinh nhật – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 18 Quà sinh nhật

Ngày hôm sau, ta đang xem bản đồ ở doanh trướng, cầm bút lông vẽ vẽ. Nghe thấy Cố Phán Hề gọi, ta nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn chén thuốc hắn đang cầm, chỉ có thể cười khổ nói: “Thuốc đắng này uống đến khi nào mới hết đây?”

Cố Phán Hề cười cười: “Tiểu thư chờ một chút.”

Ta cúi mi nghĩ nghĩ, hỏi: “Ta hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, thì cũng thôi đi. Hiện tại ta chỉ muốn biết, bệnh này của ta, có làm lỡ việc quân cơ… Hay không?”

“Làm lỡ thì thế nào? Không làm lỡ lại như thế nào?” Ngữ khí của hắn có chút lạnh. Ta hiểu tính cách của hắn, thói quen nghề nghiệp của thầy thuốc là đem sức khỏe thân thể đặt ở vị trí đầu tiên, hận nhất là các loại nguyên nhân làm ra vài việc tổn hại đến thân thể bản nguyên.

Ta buông bút lông, cầm lấy chén thuốc trong tay hắn: “Ngươi đừng bực, nghe ta giải thích đã. Nay sắp đến mùa đông, chỉ sợ đợi lúc trời đông giá rét, Tây Lương sẽ nhân cơ hội mà tập kích quấy rối. Nếu chuyện ta bị bệnh truyền ra đi, ta chỉ sợ, sĩ khí —— “

Hắn ngắt lời ta, “Tiểu thư không cần nói nữa, ta hiểu ý của cô.”

“Vậy ngươi trả lời ta, cơ thể ta rốt cuộc có vấn đề gì hay không?”

Cố Phán Hề đột nhiên đưa tay đặt dưới trán ta, ánh mắt rất là phức tạp. Ta không dám lộn xộn, cẩn thận thử hỏi hắn: “Không phải ta không cứu được chứ?”

Hắn cười, nói: “Mười năm trước, lúc ta mới gặp tiểu thư, cô vừa đen vừa gầy, rúc trong lòng lão tướng quân nhìn ta. Cơ thể suy yếu, hô hấp cũng khó khăn, nhưng ánh mắt thật ra rất lấp lánh.”

“Chuyện đã qua lâu rồi, nhớ lúc đó ta bệnh rất nặng nhỉ?” Ta lật lật bản đồ trong tay, lại dùng bút lông vẽ cái vòng ở bên trên.

Hắn đáp: “Bệnh nặng, gần như không có thuốc nào chữa trị. Tiểu thư có biết lần đầu tiên ta gặp cô, cô đã nói gì không?”

Ta dùng cán bút lông gõ gõ cằm, lắc đầu nói: “Khi đó đã bệnh đến hồ đồ, làm sao có thể còn nói chuyện với ngươi, ngươi có nhớ lầm hay không vậy?”

“Ta nhớ rất rõ ràng, khi đó lão tướng rất sốt ruột, tiểu thư túm râu lão tướng quân nói: “Phụ thân, con không muốn chết, về sau con cũng muốn làm tướng quân giống như cha vậy. Con còn muốn về sau bình định biên cương, đuổi ngoại di*. Con không muốn chết, con còn muốn báo thù…”.”

(*Di: Người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)

Ta xoa xoa cái mũi ngắt lời hắn: “Chuyện đã qua lâu, ngươi còn nhớ rõ như vậy sao?”

Buổi tối ta mới vừa đi vào cửa phủ, phía sau liền vang lên tiếng vó ngựa vội vã. Ta nhìn lại, trong bóng đêm lờ mờ ta nhận ra là hộ vệ bên người đi theo cha ta ở Trường An, lòng ta bỗng chốc bị thắt lại.

Hộ vệ vừa xuống ngựa, con ngựa kia liền mệt đến nỗi té ra đất không đứng dậy được. Hộ vệ hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nhìn thấy ta, cuống quít đi lại, quỳ xuống nói: “Bệ hạ băng hà, Tân hoàng lên ngôi, lão tướng quân bảo tiểu thư lập tức quay về Trường An.”

Ta nhíu mày, bảo Triệu Thanh Y lập tức đi dẫn ngựa, quay đầu hỏi hộ vệ kia:”Tân hoàng là vị Vương gia nào?”

“Nam Bình Vương gia.”

Mắt phải của ta lập tức giật hai giật, bất đắc dĩ nhấc tay xoa xoa, nói với thị vệ: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa hãy về Trường An, ta đêm nay đi trước.”

“Vâng, tiểu thư.”

Triệu Thanh Y nhanh chóng dắt hai con ngựa đi ra, Giang Hành Tri tóc thả áo trắng đi phía sau.

Ta nhận cương ngựa, xoay người lên ngựa, nói với Giang Hành Tri: “Huynh ở đây làm gì, gió đêm lạnh, nhanh về đi.”

“Sắc trời đã tối muộn, nàng lại muốn đi xa làm cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.

Ta ý thức được Triệu Thanh Y không nói với hắn bao nhiêu, vì thế chỉ mơ hồ hồi đáp: “Phụ thân muốn ta mau chóng về Trường An một chuyến.”

Con ngựa cáu kỉnh đi vòng vòng, ta vỗ về trấn an nó một chút. Giang Hành Tri lo lắng giương mắt, khóe miệng miễn cưỡng khẽ cười với ta, “Đi đường cẩn thận.”

Hắn cười ôn nhuận, đôi mắt trong suốt, tóc đen rũ hai bên má, chắc là chưa kịp dùng dây cột tóc đã vội vàng theo Triệu Thanh Y đi ra. Hắn áo dài thông gió, nhẹ nhàng lay động bên người. Lòng ta khẽ động, rồi đột nhiên sinh ra một loại quyến luyến.

“Vốn muốn cùng huynh mừng sinh nhật, nay xem ra không có cơ hội rồi.” Ta vô tâm vô phế nhe răng cười với hắn, sau đó vụng về từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, “Đây là cái tốt nhất, đáng tiếc vẫn vô cùng thê thảm… Xem ra đôi tay này của ta vẫn không thích hợp cầm tú hoa châm. Nếu công tử không chê, coi như làm quà sinh nhật. Nếu công tử ghét bỏ, ngày khác ta lại bù cho huynh.”

Hắn kinh ngạc đưa tay nhận lấy. Ngón tay của ta gần như bị đâm giống như cái sàng, ta đau đến run rẩy, nhanh chóng thu tay lại, bảo Triệu Thanh Y lên đường.

Vó ngựa sinh phong, phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh. Mắt phải của ta cũng càng giật càng lợi hại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.