Giang Hành Tri cứ thế mà ở lại. Vào lúc ban đêm, ta sợ tới mức không dám trở về phòng, liền lủi vào quán thịt dê ven đường cùng Tô Hi, Trần Lưu Danh uống rượu ăn thịt, thật là thống khoái.
Canh thịt dê trên lửa than đã sôi đến mức trắng bóc, nghe mùi ngầy ngậy. Vào buổi tối đặc biệt rét lạnh ở Lâm Sương mà ăn thì đúng là vừa đẹp. Ta nhìn chằm chằm chén rượu một lúc, rồi quả quyết ném lời dặn của tên thú y kia qua một bên. Có mấy chén rượu lót bụng, tâm tình cũng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Trần Lưu Danh xưa nay chính là một kẻ lải nhải, trong mấy ngày này bởi vì nguyên do thân phận, còn bị áp chế một hai phần. Nay uống rượu vào, hắn tám chuyện từ trời Nam đến biển Bắc. Cho dù có người trả lời hay không, hắn vẫn một mình nói không ngừng.
Lúc còn trẻ được nuôi thành thói quen, thế cho nên sau khi ta lớn lên, nếu lúc uống rượu mà không có Trần Lưu Danh lải nhải ở bên cạnh, thì ta cảm thấy thứ trong chén giống như nước trắng khó mà nuốt xuống…
Thời điểm Thư Ngữ vén rèm đi vào, ta đang ngồi ở song cửa sổ, nghe Trần Lưu Danh hát liên khúc mấy giai điệu Giang Nam, cười đến đau bụng.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Thư Ngữ, cùng khuôn mặt không chút thay đổi đang nhìn ta của Giang Hành Tri.
Hai người vào cửa mang theo cái lạnh bên ngoài, rời khỏi cảm giác dính ấm của ghế lô, làm cho người ta thanh tỉnh hai phần. Ta say rượu, bởi vì biết đô mình không cao, cho nên ta nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác đầu choáng váng, nói: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Hắn phỏng chừng là suốt đêm chạy theo tới Lâm Sương trấn. Lúc sáng nhìn sắc mặt hắn có chút mỏi mệt, bây giờ trời đã quá khuya, ta vốn tưởng rằng hắn đã nghỉ ngơi, cũng chưa từng nghĩ đến không ngờ hắn lại tự mình tới tìm ta.
Thư Ngữ há mồm muốn nói cái gì đó, kết quả lại bị Giang Hành Tri nâng tay ngăn lại. Hắn chỉ thẳng cổ nhìn ta, dường như ngay sau đó sẽ tóm lấy cái đèn lồng ném vào mặt ta.
Trần Lưu Danh dừng ca hát, quay đầu nhìn Giang Hành Tri, gõ cái chén nói:”Phu quân Như Ngọc đừng quá lo lắng, Như Ngọc ở cùng một chỗ với chúng ta. Chúng ta mấy năm nay là huynh đệ tốt, chẳng lẽ còn có thể hại cô ta hay sao?”
Giang Hành Tri cúi mi cười khẽ: “Thống lĩnh nặng lời rồi, phu nhân đã muộn không thấy về phủ, lại chưa từng sai người mang thư. Hành Tri lo lắng không yên nên tới tìm, không có ý gì khác.”
Trần Lưu Danh uống nhiều, lại không ngừng nói, thậm chí còn quên cả cách ứng phó nét mặt, nói thẳng: “Ha ha, đừng cho rằng ta là người thô thiển nên không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Chắc chắn ngươi đang nghĩ trong bụng là, “Hơ, chính là vì ở cùng một chỗ với tên khốn ngươi nên mới lo lắng”.”
“Không nói gì mặc ngươi, đơn giản là trong lòng ta tồn tại chút ảo tưởng của nữ nhân. Thấy ngươi đối tốt với ta, trong lòng hạnh phúc hư vinh, điểm ấy nói ra thật buồn cười…” Đầu càng ngày càng choáng váng lợi hại. bản thân ta cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Trong mắt chua chát lợi hại, vì thế ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời. Trời giá rét đông lạnh, sao trời lại đặc biệt rực rỡ. Ta chớp chớp mắt, cảm giác có vô số ngôi sao rơi vào trong mắt. Nước mắt gọi một tiếng liền ứa ra, ta dứt khoát ngồi xổm ven đường cúi đầu dùng tay áo lau mắt.
Cảm giác có người vỗ ta, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Hành Tri đưa một chiếc khăn tay,, ta lắc đầu nhịn lệ: “Làm dơ lại phải giặt, dù sao quần áo của ta có bẩn thì thay.”
“A Ngọc, thực xin lỗi.”
Ta nén hai hàng nước mắt cười ngây ngô: “Có gì mà xin lỗi, không thích ta chính là sai, vậy thiên hạ này bao nhiêu người sai. Triệu Như Ngọc ta cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, ngươi… Các ngươi không yêu ta, có cái gì sai đâu.” Không biết đầu ta đang nghĩ cái gì, lúc hai chữ “Các ngươi” nói ra khỏi miệng, trong lòng đầy chua xót.
Hắn ngơ ngẩn dường như có chút thất thần.
“Này ——” Ta kéo dài giọng để hắn chú ý, “Cái kia, ta hình như sắp say đến bất tỉnh. Nếu trở về Triệu Thanh Y, Triệu Khả có hỏi sau khi ta say rượu có nói bậy bạ gì hay không, ngươi nói không có nhé. Nếu không bọn họ sẽ hỏi tiếp, ta biết ngươi không thích phiền toái, trả lời thế là tốt nhất.”
Khoảnh khắc sắp bất tỉnh ta thấy ánh mắt không thể tin của Thư Ngữ.
Giữa nửa ngủ nửa tỉnh có người lau mặt cho ta, mơ hồ nghe được Triệu Khả nói: “Sau khi tiểu thư say rượu thích nói lời say, công tử có thấy nàng bình thường hay hồ đồ. Nàng giống tính lão gia, trong lòng giống như gương sáng, luôn nhịn trong lòng, chỉ có uống rượu vào, mới bằng lòng nói ra suy nghĩ thật.”
“Phu nhân vẫn chưa nói thêm cái gì.”
“Tôi đây cũng yên tâm.” Triệu Khả nói, “Công tử phải hiểu, có một số việc, nói ra, tổn thương tình cảm.”