Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 10 Bệnh khó chữa quấn thân?! – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 10 Bệnh khó chữa quấn thân?!

Cha ta từng nói với ta: “Hoa Nam Bình mỹ mạo khuynh thành nhưng lòng dạ thâm trầm, tuyệt đối không được trêu chọc hắn. Nếu hắn không động tâm với ngươi thì tốt, Triệu gia ta sẽ được ổn, nhưng nếu hắn động tâm với ngươi, chỉ sợ vạn kiếp bất phục.”

Tiếc là hình như năm đó ta còn trẻ nên hết sức lông bông, còn mang theo chút phản nghịch. Lời nói của cha ta tựa như ráy tai bị ta lấy ra ngoài, cho nên cuối cùng ứng với câu vạn kiếp bất phục của cha ta.

Dưới ngọn đèn mờ, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như tranh của Hoa Nam Bình, nhưng không thể nhớ được tình tiết cuộc gặp gỡ năm đó, mà trong ngực lại quặn thắt dữ dội. Ta chỉ có thể thở dài, nói: “Điện hạ, hãy thả ta ra.”

Hắn cười yếu ớt, buông cánh tay đang ôm ta ra, ngồi xuống dùng chén rượu của ta, uống một hơi cạn sạch: “Triệu Như Ngọc, hôm nay ta tạm thời buông tay, ngày nàng quay về Trường An, sẽ là lúc chúng ta thanh toán nợ cũ.”

Ta nghĩ một lúc, không có kết quả, vì thế kiên trì đáp: “Nợ cũ kia, ta thật sự không nhớ ra… Ta nợ ngươi bao nhiêu ngân lượng, hay ngươi tìm cha ta đi.”

Hắn trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Phụ hoàng đáp ứng cho ta gặp mặt nàng một lần đúng là không dễ, nàng đừng chọc tức ta.”

Ta xấu hổ câm miệng.

Hắn dặn ta vài việc, nói ta biết biên quan đang lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe.

Ta gật đầu nói cám ơn.

Ngồi như thế một lúc nữa, hắn mở cửa bảo tiểu nhị tìm người nhà ta đến, sau đó đóng cửa lại đi về phía ta. Hai chân hai tay của ta vẫn mềm nhũn không thể động đậy, cũng không biết hắn rốt cuộc đã bỏ thuốc gì vào chén rượu kia.

Hắn đến bên cạnh ta thì dừng lại, vỗ về hai má ta. Tiếp theo, hắn dường như mang theo một chút do dự chậm rãi cúi đầu, ta cảm giác được hô hấp nhỏ vụn của hắn phả trên mặt, giống như lông chim lướt qua. Tâm can mềm yếu, ta nghiêng đầu vốn định né tránh, nhưng mặt lại bị tay hắn cố định, hơn nữa cả người vô lực lại không dùng sức để ngọ nguậy được. Lúc này mi tâm bỗng có cảm giác âm ấm, nhu tình như nước. Ta lập tức giống như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

Cửa đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, không khí trở nên đông lạnh. Ta đưa lưng về phía cửa, nên không thấy được người vào là ai, chỉ nghe thấy tiếng giải thích run rẩy của tiểu nhị: “Tôi… Tôi mới ra đến cửa thì đụng phải Giang công tử đang trên đường tìm tiểu tướng quân, không biết… Không biết khách quan ngài còn chưa đi.”

Giọng tiểu nhị run rẩy lợi hại, tâm can ta cũng bắt đầu phát run…
“Đáng tiếc một đám bọn họ có cùng một chỗ thì so ra cũng kém xa lão gia tử vô lại nhà ngươi. Cứ việc an tâm.” Hắn ném chén thuốc trong tay đi, hất cằm dương dương tự đắc với ta ý bảo có thể đi rồi.

Lòng ta lại càng bất an: “Chẳng lẽ bệnh khó chữa của ta không trị hết ngươi vẫn muốn theo ta như vậy sao?”

Hắn nhíu mày: “Mới ba ngày không gặp tiểu tướng quân, không ngờ lại thông minh lên không ít.”

Ta nghe vậy sống chết không chịu đi, bảo Triệu Thanh Y ở phía sau viết tấu chương, ta muốn xin hài cốt cáo lão hồi hương.

Cố Phán Hề cười nhạo liếc mắt nhìn ta, nói: “Ta chỉ cảm thấy có hứng thú với độc trên người của tiểu Triệu tướng quân, mong rằng tiểu tướng quân không cần tự mình đa tình.”

Ta nghẹn, không biết nên nói cái gì, vì thế chỉ có thể thúc ngựa chạy đi.

Đáng tiếc Cố Phán Hề hắn đã quên, ta quen biết với hắn gần mười năm, hắn lắc lắc cái đuôi ta sẽ biết hắn muốn làm gì.

Trong miệng ta vẫn còn vị đắng của thuốc, lần này hắn không có ác ý thêm vào quá nhiều hoàng liên hoặc là cái khác để làm khổ ta, uống vào dạ dày cũng không quá nhộn nhạo. Nhưng ta cũng rõ hơn chút, ta hẳn là mắc chứng bệnh khó chữa nào đó thật, chẳng qua là tên thú y kia vẫn có thể vui vẻ châm chọc ta, phỏng chừng không phiền lụy đến tính mạng.

Quay đầu liếc mắt nhìn Cố Phán Hề, hắn đang cau tít mày, thấy ta quay đầu, cả giận nói: “Nhìn cái gì.”

Ta cố ý nghiêm túc nói: “Phán Hề, nếu một ngày nào đó ta chết trẻ, ngươi nhất định phải giúp ta chăm sóc cha ta thật tốt.”

Vốn tưởng hắn chắc chắn sẽ châm chọc ta hai câu, ai ngờ hắn lại trầm mặc.

Ta lo lắng không yên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.