Rầm một tiếng sấm lớn, mang theo tia chớp chói mắt, chiếu bóng người kia càng
thêm quen thuộc. . . .
Nàng mặc, vẫn là ngày đó, ngày nàng sắp chết, mặc bộ quần áo kia. . . .
Trên mặt quần áo tuyết trắng, chỉ có cổ áo, thêu hai đóa hoa lan thoát tục.. .
.
Tím tuệ lan, nàng yêu nhất, nàng thích thêu ở cổ áo quần áo ——
Quần áo màu trắng, hoa màu lam, sẽ không cảm thấy tục khí, chẳng qua là cảm
thấy, rất là xinh đẹp. . .
Cũng rất loá mắt, gặp liếc mắt một cái, khiến cho người đã gặp qua là không
quên được. . . . .
“Như Yên. . . . . . Ngươi là Như Yên. . . . . .”
Run run vươn tay, nàng không biết mình ở nơi nào. . . . . .
Tại trong phòng mình, hay là trong mộng?
Hẳn là trong mộng, dù sao gần đây, Liễu Tương cũng nói, thường xuyên mơ thấy
nàng. . . .
Xem ra ngày khác, nàng phải đi cầu cái bùa bình an, nàng đã chết, mà nàng còn
sống. . . .
Hảo hảo, cao ngạo sống hơn mười năm, nhìn nàng thê thảm chết đi, nhìn nữ nhi
đáng thương của nàng còn sống. . .
Nàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp, cùng một dạng với khi nàng còn được sủng
ái. . . . Giống nhau như đúc. . . .
“Phải, ta còn còn sống, như thế nào? Chột dạ sao?”
Nàng lạnh lùng cười, trên mặt tuyệt mỹ, lạnh nhưng trong sạch.
“Không, không phải. . . . . . Sẽ không , ngươi chết, ngươi đã chết. . . . . .”
Cúc Văn cà lăm, ghen tị mỹ mạo của nàng, oán hận nàng trải qua lại vẫn tốt.
Đã qua nhiều năm như vậy, vì sao trong lòng Liễu Tương, không có sự tồn tại
của nàng?
“Ha ha, ta đáng chết sao? Ta đáng chết sao? Nói, tại sao muốn hãm hại ta, ta
làm gì có lỗi với ngươi. . . . . .”
Nàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ, trong chốc lát biến thành màu đỏ chói
mắt, máu đỏ tươi, từ ánh mắt trống rỗng chảy ra.
Tay nàng đưa ra ngoài, móng tay rất dài rất dài, hơn nữa, từng cái, đều là đỏ
tươi chói mắt….
Đỏ như máu, màu đỏ đẹp đẽ. . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng lại đây. . . . . . Ta không hại ngươi, không có.
. . . . .”
“Ta làm gì xin lỗi ngươi? Tại sao muốn hại ta? Tại sao muốn hãm hại ta. . . .
. .”