Thân mình bây giờ của hắn, trăm triệu không thể tự mình cưỡi ngựa, nhưng hắn
sẽ không ở chỗ này chờ, hắn muốn đi cùng Tàn Nguyệt!
“Môn chủ, lão môn chủ dặn dò, nếu người không ở tại chỗ này dưỡng thương cho
tốt, ngài liền. . . . . .”
Chanh Sát thở dài, nhìn mặt đen như đêm của Địch Mân, vội vàng nói:
“Hắn nói, hắn ngừng trị liệu cho Tàn Nguyệt! Người cũng biết, Tàn Nguyệt trúng
độc so với người nặng hơn rất nhiều. . . .”
Hắn lại uy hiếp hắn như vậy?
Địch Mân mặt suy sụp, xoay người, khi nào thì dưỡng thương khỏi?
Hắn phải nhanh chóng khôi phục, phải nhanh chóng đi qua tìm Tàn Nguyệt.
Vì trong lòng sốt ruột, Địch Mân sống một ngày bằng một năm, Chanh Sát bưng
thuốc tới, hắn đều uống đúng hạn. Vị thuốc chua xót, hắn không thích uống
nhất, nhưng hôm nay, hắn ngay cả mày cũng không nhăn uống vào.
Uống thuốc, chỉ có uống nhiều thuốc, thân mình mới có thể mau tốt, hắn có thể
đi tìm Tàn Nguyệt.
Lòng nóng như lửa đốt, ngày thứ ba, Địch Mân đã có thể cưỡi ngựa.
Nhìn Địch Mân vội vàng, Chanh Sát thở dài:
“Ta cùng người đi!”
“Không, không cần! Hắn không thích người ngoài tới, ngươi đi, hắn sẽ phát giận
!”
Địch Mân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, Chanh Sát thở dài:
“Tiễn ngươi một đoạn đường! Ta sợ hãi, ngươi chưa thấy được Nguyệt Nhi của
ngươi, mạng đã đánh mất. . .”
Sắc mặt vàng như nến, cả người vô lực, đi vài bước liền choáng váng, người như
vậy, có thể tự mình đi qua mới là lạ?
Ngẫm lại cũng đủ buồn bực, nàng nhất định là kiếp trước thiếu vợ chồng bọn họ
cái gì, bằng không, làm sao có thể thay phiên lo lắng vì hai người bọn họ?
“Chanh Sát, môn chủ. . . . . .”
Khi Địch Mân bị thương, còn lại vài vị phó môn chủ cũng trở về, bọn họ cũng
nhìn được diện mạo thật của Địch Mân, nay Địch Mân ở bên trong môn, rất ít
mang theo mặt nạ.
“Thanh Sát, ngươi quản lí môn, ta muốn đưa môn chủ ra ngoài một chuyến!”
Thanh Sát vừa trở về, Chanh Sát cao hứng vội vàng nói. Thanh Sát thở dài, đi
đến bên người Địch Mân, nhỏ giọng nói:
“Hạo Nguyệt sinh, là con trai. . .”