Ngọc di, nữ tử xinh đẹp và dịu dàng kia, nghĩ đến nàng, trong lòng Địch Mân
liền nhu hòa rất nhiều.
Người, kỳ thật có nhiều khi, cũng phải cần duyên phận, giống như Ngọc di kia,
chỉ gặp một lần hắn liền thích nàng, cái loại này giống như quyến luyến nhìn
thấy người thân, như thế nào cũng không che hết .
“Được. . . . . .”
Tàn Nguyệt vui vẻ cười, thật ra cũng không có cái gì thu thập, cầm lên mấy bộ
quần áo, đi theo Địch Mân đã đi ra ngoài.
Quay đầu, quyến luyến nhìn nơi sinh hoạt đã lâu một cái, Tàn Nguyệt thở dài,
bỗng nhiên trong lúc đó, có loại cảm khái từ nay về sau đi rồi, sẽ không về
được.
“Làm sao vậy, Nguyệt Nhi? Không thoải mái sao?”
Nhìn sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, Địch Mân lo lắng hỏi.
“Không phải, không ngại, ta chỉ cảm thấy, có chút bất an. . . .”
“Không có việc gì, rất nhanh sẽ trở về . . . . . .”
Vậy sao? Thật sự là nàng quá đa tâm sao? Địch Mân, tuy rằng cũng bị thương,
nhưng nàng tin tưởng, hắn sẽ bảo vệ mình, vĩnh viễn đều biết. . .
Tàn Nguyệt xoay người, nhìn thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện con ngựa cao
to, lo lắng nhìn Địch Mân.
Lớn như vậy, nàng còn chưa từng cưỡi qua ngựa? Địch Mân không phải là muốn
cưỡi ngựa chứ? Nhưng nàng không biết cưỡi ngựa .
“Đừng lo, có ta đây?”
Ôm lấy Tàn Nguyệt, Địch Mân nhanh nhẹn lên ngựa, Tàn Nguyệt an vị trước người
hắn, vừa vặn chuyển qua trong ngực của hắn.
“Mân. . . . . .”
Không dám nhìn xuống dưới, ngồi cao như vậy, trong lòng cảm thấy hơi sợ .
“Nguyệt Nhi, mở mắt ra, không cần lo lắng. . . . . .”
Hai chân dùng sức một cái, ngựa hí kêu một tiếng, giơ móng trước lên chạy. . .
“Nguyệt Nhi, sợ sao?”
Bàn tay to dùng sức ôm eo nhỏ của Tàn Nguyệt, khiến cả người nàng đều áp vào
trên người của mình. Mùi thơm của cơ thể quen thuộc, xuyên thấu qua mặt nạ
truyền vào, vờn quanh ở mũi Địch Mân, thật lâu không tan đi.
“Có chút. . . .”
Ở trước mặt của hắn, Tàn Nguyệt cực ít nói dối, lúc này, mặc dù nàng nói không
sợ, nhưng cảm giác run nhè nhẹ kia, vẫn có thể khiến Địch Mân cảm giác được.
“Không ngoan . . . Nguyệt Nhi, ta nói rồi, tất cả có ta, không phải sợ. . . .”