“Hai năm? Được, thì ra, ta còn có thể ở bên cạnh hắn hai năm, còn hai năm. . .
. . .”
Bỗng nhiên, rất muốn rơi lệ, Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng không để cho
nước mắt rơi xuống.
Chanh Sát thở dài, giữ lấy cổ tay Tàn Nguyệt, nhắm mắt một hồi, gật gật đầu:
“Hai năm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. . . . . .”
Thật sự có thể chứ? Nhìn mặt Tàn Nguyệt, mỉm cười không thể hiểu rõ kia, Chanh
Sát nhịn không được cầu nguyện:
Ông trời, không cần tàn nhẫn như vậy, lấy tình yêu của Tàn Nguyệt với Địch
Mân, nàng tự nhiên sẽ không cho phép Địch Mân vô hậu, lấy tình yêu của Địch
Mân đối Tàn Nguyệt, hắn cũng sẽ không muốn nữ nhân khác!
Đây chính là một nước cờ thua, đường sống duy nhất, chính là bụng Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt mang thai, mọi chuyện đều tốt, Tàn Nguyệt không mang thai, vậy thật
không có đường sống.
“Chanh Sát, đáp ứng ta một chuyện, đừng nói cho Địch Mân, trước tiên đừng cho
hắn biết, được không?”
Tàn Nguyệt hít hít cái mũi, cho dù là nàng ích kỷ, không muốn để hắn lo lắng
cho mình, càng không muốn, để trong lòng hắn có gánh nặng.
Thấy Chanh Sát gật đầu, Tàn Nguyệt thở dài ra một hơi, phải quý trọng hiện
tại, nàng âm thầm nói với chính mình .
Không biết, Địch Mân sớm biết, đương nhiên, đây là nói sau. . . .
Cuộc sống sau này, trong lòng có chờ đợi, ngày cũng trôi qua rất nhanh. Chanh
Sát nói là đang tìm cách, trừ bỏ ngẫu nhiên cầm tới chút thuốc kỳ quái để Tàn
Nguyệt uống, thời gian còn lại, thật ra cũng không có chuyện gì.
Mà Địch Mân, vẫn rất bận, Tàn Nguyệt không hỏi qua hắn đang làm cái gì, nhưng
cũng mẫn cảm cảm thấy, chuyện hắn làm, hẳn là không thể so với bình thường.
Như vậy lại qua hơn nửa tháng, Địch Mân đột nhiên trở về, nhìn Tàn Nguyệt cái
gì cũng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn nàng.
“Mân, làm sao vậy?”
Trong mắt, hiện lên một tia bất an, Địch Mân hiện tại làm nàng cảm thấy có
chút kì quái.
“Không có việc gì! Nguyệt Nhi, còn nhớ rõ trước kia ta nói với ngươi chuyện ân
nhân cứu mạng không?”
Tàn Nguyệt gật cằm, chuyện này nàng vẫn luôn nhớ rõ, thậm chí còn có chút hận
người gọi là ân nhân cứu mạng.
“Thu thập một chút, chúng ta đi gặp nàng đi!”