“Kỳ thật, con người chính là như vậy, yếu thua mạnh thắng, nếu người quá yếu,
sẽ bị người mạnh ăn. Đúng rồi, nếu ngươi biết, ban đầu là ai làm hại tướng
công của ngươi rơi xuống vực, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Chuyện kia, không biết Địch Mân có nói với Tàn Nguyệt không? Chanh Sát nhìn
Tàn Nguyệt, chỉ thấy nàng kích động bắt lấy tay nàng, hỏi:
“Cái gì, ngươi biết là ai làm?”
“Tàn Nguyệt! Chanh Sát, sao ngươi mang Tàn Nguyệt tới nơi này?”
Không vui trừng mắt Chanh Sát, hắn trở về lại không thấy bóng dáng hai người,
hắn biết, Chanh Sát có thể tới nơi này .
“Môn chủ, ta chỉ sang đây xem xem. . . Đúng, sang đây xem xem, các người tán
gẫu, ta đi trước. . .”
“Môn chủ. . . . . .”
Hắc y nhân vội cúi người, Địch Mân khoát tay, trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt một
cái, không vui nói:
“Đi!”
Hắn tức giận?
Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, nàng cũng chỉ là sang đây
xem, hắn còn tức giận ?
Keo kiệt!
Trong lòng oán trách, nhưng lại cũng không dám đi chậm, nhưng đi một hồi, Tàn
Nguyệt sớm thở hồng hộc.
“Chậm một chút!”
Địch Mân quay đầu, thanh âm bỗng dịu dàng rất nhiều, bước chân cũng chậm đi.
Trong lòng Tàn Nguyệt ngọt ngào, vui tươi hớn hở đi theo.
Đi khỏi thành, Địch Mân ôm lấy Tàn Nguyệt, hơi chút đề khí, hai người liền bay
lên. Lần này Tàn Nguyệt không nhắm mắt, nhìn cây cối dưới thân bay qua, thở
dài:
“Địch Mân, ngươi thật lợi hại. . . . . .”
“Tàn Nguyệt, sao ngươi tới nơi này?”
Sắc mặt không dịu đi, thêm một phần lo lắng, hắn gặp qua nhiều mưa gió, trường
hợp như vậy, đối với hắn mà nói, cũng không xa lạ, nhưng Tàn Nguyệt. . .
Nàng chưa từng gặp qua điều này, sợ sẽ…
“Kỳ thật, Mân, ta từng tận mắt thấy, có người ở trước mặt của ta chết đi,
ngươi tin không?”
Mu bàn tay căng thẳng, Tàn Nguyệt đau nhíu mày, nàng biết, Địch Mân là vì nàng
mà đau lòng.
“Khi nào?”
Ánh mắt lạnh lùng, Địch Mân có loại xúc động khát máu. Tàn Nguyệt của hắn, khi
nào trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy?