“Ta… Thật xin lỗi, dậy muộn…”
Chanh Sát lắc đầu, cười nói:
“Không sao! Môn chủ cũng không chê ngươi dậy muộn, ta thì càng không sao cả.
Hơn nữa, không phải bọn họ đều nói tiểu biệt thắng tân hôn ư, dậy không nổi
hẳn là …”
Oanh…
Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy ót nóng lên, mặt vốn khẽ đỏ bừng, lúc này lại càng đỏ
như lửa, nàng ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói:
“Ta… Ta chỉ là ngủ quên…”
Trời ạ, Chanh Sát này, cũng là một cô gái, làm sao nói không che đậy như vậy?
Nàng cùng Địch Mân rất lâu cũng chưa gặp mặt, nhưng bọn họ căn bản cũng không
làm cái gì, được không?
Tối hôm qua nàng cũng không biết làm sao ngủ, sau khi tỉnh lại mặc dù y phục
trên người bị đổi lại, tuy nhiên vẫn nguyên vẹn…
Đúng vậy, y phục của nàng? Bị đổi lại, người nào đổi lại cho nàng?
Không phải là Địch Mân chứ?
Không chớp mắt nhìn mặt Tàn Nguyệt biến hoá thất thường, Chanh Sát vui vẻ muốn
cười to, nhịn thật lâu, cuối cùng xì một tiếng bật cười…
“Ngươi… Ta…”
Mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, mà Chanh Sát rốt cuộc cũng nhịn không được cười lớn,
đến lúc Tàn Nguyệt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người rơi vào cái ôm vô
cùng ấm áp. Nàng dứt khoát chui vào trong ngực của hắn, không dám lộ ra khuôn
mặt nhỏ hồng như lửa kia nữa…
“Chanh Sát, ngươi rảnh rỗi như vậy sao?”
Địch Mân hừ lạnh một tiếng, Chanh Sát khó khăn ngừng cười:
“Ta đi nấu thuốc… Ta đi nấu thuốc…”
Nói xong, thân thể thoáng một cái, trong viện làm sao còn có bóng dáng của
nàng?
Chê cười, môn chủ tới, dường như còn có chút tức giận, không tránh mới là
người ngu!
Mặc dù, hắn mới tới chưa được mấy ngày, nhưng rất lâu trước kia, bọn họ cũng
biết, môn này là lão môn chủ vì Thiếu chủ thành lập.
“Tàn Nguyệt, Chanh Sát này mặc dù có chút bướng bỉnh, nhưng nàng không có ác
ý…”
Ôm lấy Tàn Nguyệt, hai người đi vào trong phòng, Tàn Nguyệt khẽ cười nói:
“Mân, ta biết…”
Vừa rồi nàng đang trêu đùa mình, nhưng Tàn Nguyệt cũng hiểu, nàng không có ác
ý .