Không rõ, nàng cũng muốn tự sát, chẳng lẽ nàng đã chết, người bên kia cũng sẽ
không truy cứu phủ tướng quân sao?
Nàng quyết định muốn chết, chết cùng bị cướp đi, có khác nhau sao?
“Không, ta không trở về!”
Trong lòng run lên, chẳng lẽ thật sự là nàng nhìn lầm rồi sao? Hắn không phải
Địch Mân?
Nếu như là Địch Mân, Địch Mân tuyệt đối không thể nào để cho nàng trở về. Địch
Mân thương nàng như vậy, yêu nàng như vậy, làm sao có thể để cho nàng đến chỗ
nam nhân khác?
Nhưng, một loại cảm giác rất kỳ quái, nàng cũng tin cảm giác của mình, tin cảm
giác của mình chắc là sẽ không sai…
Đánh giá bóng dáng cao lớn này, so với trước kia, hắn gầy một chút, có lẽ là
không có dưỡng tốt thân thể?
Tại nàng, hôm nay nàng đã tới, nàng sẽ đích thân giúp hắn dưỡng tốt thân thể.
Nhìn nàng giải đáp dứt khoát như vậy, khóe miệng Người mặt nạ khẽ nhếch lên,
trong lòng không khỏi vui vẻ không ít:
“Vậy coi như xong…”
Tàn Nguyệt sửng sốt, không giải thích được nhìn hắn, cái gì coi như xong? Sao
nàng nghe không hiểu lời của hắn?
Thấy ánh mắt Tàn Nguyệt kinh ngạc, Người mặt nạ xoay người lại, lạnh lùng nói:
“Bên kia có việc, ngươi tạm thời ở chỗ này vài ngày…”
Nói xong, sải bước đi ra ngoài. Hắn muốn đi?
Bối rối xoay người, Tàn Nguyệt vội vàng chạy tới, từ phía sau ôm lấy hắn, nhỏ
giọng nói:
“Tại sao không nhận ta?”
Thân thể Người mặt nạ cứng đờ, đột nhiên dừng cước bộ, cúi đầu, nhìn tay nhỏ
bé thon dài trắng nõn bên hông kia, muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng không hạ được
quyết tâm.
“Ta nói rồi, ta là Xích Sát!”
Xích Sát, Xích Sát lãnh huyết vô tình trên giang hồ, đó là thân phận bây giờ
của hắn.
“Ta không biết ngươi bây giờ tên gì, cũng không biết ngươi tại sao gọi tên
này, ta chỉ biết là, ngươi là Địch Mân, ngươi chính là Địch Mân của ta…”
Mặt, gắt gao áp vào lưng rộng rãi của hắn, tham lam hít lấy hơi thở có chút xa
lạ kia, khóe miệng Tàn Nguyệt, khẽ cong lên.
“Buông tay!”