Mặt lộ ra ý cười, có thể cứu hắn, hắn thật cao hứng, nhưng nếu hắn biết…
Tàn Nguyệt, thê tử của Địch Mân, hiện tại bên ngoài đồn đại về nàng rất nhiều.
Lời hay không nhiều mà lời chê cũng không ít.
Hắn chưa từng gặp Tàn Nguyệt, cũng không biết đó là một nữ nhân như thế nào
Nhưng tục ngữ nói , không có lửa làm sao có khói, nếu nàng thật sự tốt như
vậy, tại sao có thể có nhiều lời nói không tốt về nàng?
Sao chổi, sát tinh, dâm phụ …
Không đếm hết được lời đồn đãi, nói không rõ mắng ngữ….
Đều rơi trên vai của nàng, đặt ở trên người của nàng
“Cám ơn ngươi, Thanh thúc … ”
Giống như người rơi xuống biển nhìn thấy đất liền, lại như người sắp chết đuối
nhìn thấy người cứu Địch Mân, trong lòng cao hứng bay lên
Nguyệt Nhi, mắt của ta được cứu rồi, chờ mắt ta tốt, ta có thể tìm ngươi, ta
sẽ ra ngoài tìm ngươi!
Ta cũng muốn tra ra chân tướng, bắt lấy sát thủ có đôi mắt kia
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, ta đi về chuẩn bị một chút!”
**
Mặc Sát Môn
Là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, cũng là nơi có thông tin tình báo
chính xác nhất
Sau cánh cửa của Mặc Sát Môn, môn chủ đang ngồi cao cao trên chiếc ghế da hổ,
nhận những thứ bọn họ đưa tới, mặt nạ màu đồng xanh che mặt của hắn, chỉ lộ ra
cặp mắt tinh quang bắn về bốn phía
“Đây chính kết cục bọn họ tự chuốc lấy?”
Tiện tay một phen, hắn vứt tư liệu vào trong lửa, giấy gặp lửa, bùng cháy
Dưới bàn tay to của hắn, lửa cháy càng lớn, rất nhanh giấy biến thành 1 đống
tro tàn
“Dạ, môn chủ!”
“Hừ, không nghĩ tới lại là hắn!”
Ánh mắt đen lại, phía dưới sáu thuộc hạ bất an nhìn môn chủ, một người trong
đó đứng dậy, cung thanh nói :
“Môn chủ, chúng ta có nên động tay chân hay không, làm cho chuyện này rõ ràng
khắp thiên hạ”
“Không cần! Thanh Sát, chuyện này, để cho hắn tự xử lý là được rồi!”
Môn chủ khoát tay, nhìn sáu Hắc y nhân phía dưới, thở dài nói:
“Về sau, ta ít tới đây, Thanh Sát, chuyện trong môn tạm thời giao cho ngươi xử
lý, chờ sau này thiếu chủ tới đây, các ngươi phải trợ giúp thật tốt!”