“Thanh ca, ánh mắt của hắn thế nào còn chưa khỏi?”
Nhìn bóng dáng ảm nhiên kia, Ngọc Nhi liền cảm thấy đau lòng, nàng thậm chí có
thể cảm giác được tuyệt vọng của hắn, bất lực của hắn.
“Ngọc Nhi, ngươi rất hy vọng hắn sẽ khỏe lại sao?”
Trong mắt nam tử, hiện lên một chuta thần sắc lo lắng, nếu như Ngọc Nhi thật
sự hy vọng, hắn có thể giúp hắn, chỉ là…
“Đúng vậy, ta không muốn nhìn hắn chán chường như vậy. Thanh ca, cuối cùng ta
cũng biết thì ra là ta đã gặp hắn, thật quen mặt…”
Ngọc Nhi ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ ngây thơ, không có nụ cười cho tới nay,
đổi lại bộ dạng sầu lo nhàn nhạt.
“Ngọc Nhi, có thể ngươi gặp hắn nhiều, mới có cảm giác như vậy ! Ngươi về nghỉ
ngơi trước, ta sẽ chăm sóc hắn …”
Hắn, Địch Mân, một người hắn cả đời cũng không muốn gặp lại.
“Địch Mân…”
Đi tới bên người Địch Mân, Địch Mân không quay đầu lại, dù sao bây giờ trở về
cũng vô dụng, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là thính lực so với lúc đầu
bén nhạy hơn rất nhiều.
“…”
“Không nên nhụt chí, ta nói rồi sẽ trị lành cho ngươi!”
Thanh ca thở dài, ngồi xuống bên cạnh Địch Mân, một nam tử tốt đẹp như vậy,
hắn nên, tung hoành thiên hạ.
“Ta biết. Thật ra thì, được hay không cũng không quan hệ, ta chỉ là muốn ra
ngoài, nhìn Nguyệt Nhi một chút…”
Thế giới của hắn, một mảnh hắc ám, chưa từng nghĩ tới, cuộc sống không có ánh
mặt trời, lại cô tịch như vậy, bất lực như vậy.
“Được cha mẹ ngươi chiếu cố, nàng không có chuyện gì. Địch Mân, ta cũng từng
nói cho ngươi tình huống bây giờ, thừa dịp hiện tại con mắt của ngươi không
nhìn được, ngươi có thể nắm chặt thời gian rèn luyện thính lực của ngươi….
Đúng rồi, ngày mai không có gì thay đỏi thì thuốc sẽ góp đủ, chúng ta có thể
bắt đầu trị liệu…”
Ngọc Nhi muốn cứu hắn, hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Ngọc Nhi, huống chi,
hắn cũng không phải là người ngoài…
“Ngày mai? Có thật không?”
Hai mắt hưng phấn sáng ngời, nam tử gật đầu, sau một lúc lâu mới nghĩ đến bây
giờ hắn không nhìn thấy.
“Đúng, ngày mai có thể bắt đầu, bất quá muốn nhìn thấy, ít nhất cũng phải bảy
tám ngày…”