Muốn nói ra Ngũ hoàng tử uy hiếp, nhưng còn muốn giấu, vẫn là không muốn làm
cho hai người già bọn họ lo lắng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại nước mắt từng
chút từng chút , kéo dài không ngừng. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ngươi cùng Địch lão tướng quân nói đi, bổn vương đi về trước, chờ
ngươi. . . . . .”
Ngũ hoàng tử đắc ý cười, hai mắt ám muội nhìn Tàn Nguyệt. Trước khi đi, thậm
chí còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tàn Nguyệt cười. . . . . .
Tàn Nguyệt kích động né tránh. Không rõ, hắn tại sao phải nói ra câu này làm
cho người ta hiểu lầm. Nhìn hắn nhanh chóng rời đi, Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm
giác, nàng trúng kế. . . . . .
Tướng quân bọn họ làm sao lại biết? Ngũ hoàng tử có võ công, mà Địch lão phu
nhân không có võ công gì, có người từ từ tới đây, hắn làm sao có thể một chút
cũng nghe không được?
Nhất định nghe được , mà hắn không rời đi, cũng không nói cái gì, chỉ có thể
nói rõ một vấn đề ——
Là hắn cố ý !
Đoán không ra nguyên nhân hắn làm như vậy, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác được
hai chân đau xót, thân mình một cái lảo đảo, người liền qụy xuống.
Ngẩng đầu, nhìn tướng quân cùng phu nhân mặt lạnh đứng ở phía trước . . . . .
.
Nhìn nha đầu đưa đến ghế dựa, bọn họ ngồi xuống. . . . . .
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bọn họ, Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú.
“Tàn Nguyệt, ta đối đãi ngươi cũng giống như nữ nhi của ta. Ta làm gì cũng đều
nghĩ đến ngươi. Ngươi là hảo hài tử có biết lễ có hiểu biết, nhưng hôm nay,
làm sao ngươi có thể. . . . . .”
Câu nói kế tiếp, Địch lão phu nhân nói không nên lời, đổi thành bi ai nức nở.
Trong phòng lại yên tĩnh làm cho âm thanh càng thêm thống thiết.
“Nương, ta cùng Ngũ hoàng tử, không có bất kỳ quan hệ nào. . . . . .”
“Hắn là người ngày đó cứu ngươi sao?”
Địch lão phu nhân lông mày nhíu lại, dừng khóc khẽ hỏi.
“Hẳn không phải, ta cảm giác không giống. . . . . .”
“Vậy hắn tại sao ở trong phòng của ngươi?”
Không giống, nhưng quan hệ của hai người rất quen thuộc. Vừa mới nhìn đến bộ
dạng ám muội của hai người, Địch lão phu nhân tức giận thiếu chút nữa té xỉu.
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .”
Nghĩ đến ở một đêm ở Tướng phủ, nghĩ đến điều mình làm có thể sẽ phạm vào tội
lớn phải diệt cửu tộc. Tàn Nguyệt biết, nàng không thể nói !
Đặc biệt, trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, thì càng không thể nói . . . . . .