“Ta sẽ không đồng ý, ngươi có thể giết ta, cũng có thể tha cho ta. Dù sao đó
là ta làm, cùng phủ tướng quân không có bất cứ quan hệ nào. . . . . .”
Không đợi hắn nói xong, Tàn Nguyệt cuống quít nói. Thái tử nổi giận nói:
“Chính ngươi làm? Tàn Nguyệt, ngươi cũng đã biết, mưu hại hoàng tử, sẽ là tội
gì?”
“Cùng lắm thì chính là chết, ta không cần. . . . . .”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, không ngại nhìn vẻ mặt tức giận của Ngũ hoàng tử, chỉ
cảm thấy hoàng tử này tính tình khó lường, thật là làm cho người đoán không ra
điều gì.
“Sai! Không phải chết, là chu di cửu tộc!”
Ngũ hoàng tử cười lạnh, vừa lòng nhìn vẻ mặt kích động trên mặtTàn Nguyệt, hắn
tiến lên từng bước, rất nhanh nắm cằm Tàn Nguyệt , cười tà nói:
“Thế nào, ngươi nguyện ý làm cho phủ tướng quân cùng Tướng phủ vì ngươi mà
chôn cùng sao?”
Chôn cùng? Hai phủ?
Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy lưng run lên, cả người mồ hôi lạnh ứa ra, trên khuôn
mặt nhỏ tái nhợt như tuyết, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Ngươi. . . . . . Ta. . . . . .”
“Tàn Nguyệt, không phải ngươi nói, trong phòng của ngươi không có người sao?”
Ngoài cửa, thanh âm tức giận truyền đến, giọng điệu kia quen thuộc. Chính là
——
Địch lão phu nhân!
“Nương. . . . . .”
Quay đầu, Tàn Nguyệt mới cảm thấy, nàng cùng Ngũ hoàng tử đứng quá gần. Mà tay
Ngũ hoàng tử hung hăng giữ người nàng, nàng thấy đau, nhưng người ngoài nhìn
vào, liền ——
Nói đúng là ám muội . . . . .
“Nương, không phải. . . . . .”
“Không phải là cái gì? Làm sao khi ta hỏi ngươi lại nói, ngươi nói, ngươi
không biết Hắc y nhân là ai , nhưng hôm nay. . . . . .”
Khó nén vẻ thất vọng trong mắt , ngoài cửa, càng nhiều người đi đến, thậm chí
còn có Địch lão tướng quân.
“Cha, nương, không phải như vậy. . . . . .”
Bỏ tay Ngũ Hoàng tử ra, Tàn Nguyệt thống khổ lắc đầu, nước mắt theo lay động
đầu chậm rãi rơi xuống, rớt xuống đất, trong nháy mắt biến mất, thậm chí ngay
cả dấu vết đều không có. . . . . .
“Không phải như vậy? Vậy là như thế nào? Ta tận mắt thấy , còn có giả dối
sao?”
Địch lão phu nhân thất vọng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt. Mà Địch lão tướng quân
chỉ nhìn thoáng qua nàng 1 lát rồi quay đi. Mâu quang lóe ra, làm cho người ta
nhìn không ra, là có ý gì. . . . . .
“Ta. . . . . .”