“Thẳng thắn. . . . . . Tàn Nguyệt, kỳ thật ta thích nhất chính là người thẳng
thắn. . . . . . Ngươi cũng đã biết, từ sau lần gặp mặt trước, bổn vương đối
với ngươi, là nhớ mãi không quên . . . . . .”
“Ha ha, phải không? Ngũ hoàng tử, ta không phải là nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Bất quá, ngươi không phải đã tới sao?”
Tàn Nguyệt trào phúng cười, những lời nói dùng để đối phó tiểu cô nương nhiều
thủ đoạn, tốt nhất không cần sử dụng đối với nàng! Nàng không để mình bị đẩy
vòng vòng, cho tới bây giờ sẽ không mắc mưu!
“Chỉ giáo cho?”
Ngũ hoàng tử im lặng, nhưng hắn vẫn từng bước đi về phía trước, đi về phía Tàn
Nguyệt quá gần.
“Thuốc của ta là ngươi đổi ?”
Lấy ra bình thuốc , Ngũ hoàng tử khẽ cười nói:
“Nguyệt Nhi, ta vì sao phải đổi thuốc của ngươi? Ngày đó, không phải ta cho
ngươi thuốc sao?”
Ánh mắt trêu đùa nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn hắn:
“Ngươi cho ta thuốc? Ngươi có biết, ta không có khả năng dùng những thuốc kia
. . . . . .”
“Vậy cũng có thể chính ngươi cầm nhầm. . . . . . Nguyệt Nhi, ngươi phải biết,
ta không thích ai làm trái lời ta. . . . . .”
Ngũ hoàng tử biến sắc, Tàn Nguyệt chột dạ cúi đầu, ngày đó nàng đã đáp ứng
hắn, nhưng cũng không có nói nhất định dùng thuốc của hắn. Mục đích của bọn họ
là một, chỉ cần kết quả không khác không phải đều có thể sao?
Hơn nữa, nàng chính là không muốn làm cho Hạo Nguyệt sinh hạ đứa nhỏ, cũng
không muốn gây ra việc gì .
“Ngươi. . . . . . Ngũ hoàng tử, ta cũng có nói, ta chỉ không muốn thấy hài tử
kia xuất thế, ngươi lúc ấy cũng đồng ý. . . . . .”
Nâng lên con mắt sáng, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, Tàn Nguyệt tận lực biểu
hiện không sợ hãi.
Chính là thật sự không ngại sao? Chỉ có Tàn Nguyệt tự mình biết, lúc này lòng
bàn tay của nàng tràn đầy mồ hôi.
“Nguyệt Nhi, ngươi không phải là đã quên? Nếu dùng thuốc của ngươi, ta lại
tặng cho ngươi thuốc, chẳng phải là thành thừa sao?”
Ngũ hoàng tử hai mắt mỉm cười, chính là nụ cười kia đều làm cho người ta cảm
giác được sự giả tạo trong đó.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta hay , rốt cuộc đó là thuốc gì?”