Lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó, nàng vứt bình thuốc kia, nàng nhớ rõ
thuốc kia cũng là vô vị , chẳng lẽ là. . . . . .
Nhưng, làm sao có thể? Bình thuốc nàng vẫn luôn mang ở trên người, làm sao có
thể bị người đánh tráo?
Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, nhớ lại một đêm kia, trong phòng đột nhiên
xuất hiện Hắc y nhân, đột nhiên cảm giác được nguyên nhân từ đâu.
Buổi tối, lúc nàng ngủ, cũng chỉ có thời điểm đó mới có thể để người ta có cơ
hội hoán dược . . . . . .
Mà nàng, thế nhưng ngây ngốc , cái gì cũng không biết . . . . .
Nghĩ đến đây, nàng làm sao có thể không sợ hãi, làm sao có thể cho rằng cái gì
cũng không biết?
Mà Ngũ hoàng tử hao tổn tâm tư để cho nàng hoán dược, muốn nàng tự mình hạ
độc, mục tiêu cũng là đứa nhỏ của Hạo Nguyệt, đây cũng là vì sao?
Tâm, thật lạnh thật lạnh . . . . . .
Thân, lạnh rung đầu . . . . . .
Tối tăm ở bên trong, phảng phất có một tấm lưới thổi quét mà đến, bao phủ
nàng, cũng bao lấy nàng. . . . . .
Nàng trúng kế!
Khẽ cắn môi, nghĩ đến Ngũ hoàng tử hay thay đổi, Tàn Nguyệt trong lòng càng
thêm không yên. Chính là hiện tại cái gì cũng không thể làm, nàng chỉ có thể
chờ Ngũ hoàng tử đến tìm nàng. . . . . .
Trên ánh trăng ngọn liễu, nhìn Nguyệt Nha Nhi ngoài cửa sổ, Tàn Nguyệt không
hề buồn ngủ, chỉ mặc quần áo đơn bạc, gió nhẹ thổi tới, Tàn Nguyệt co người
lại, nhưng cũng vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy trên vai trầm xuống, lưng ấm
áp.
Ai?
Quay đầu lại, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, Tàn Nguyệt chua xót cười:
“Có lời gì ngươi nói đi.”
Trong mắt, làm như sớm thấy rõ hết thảy, Ngũ hoàng tử tà mị cười, thân thủ áp
trên vai Tàn Nguyệt, đầu tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, nhẹ giọng nói:
“Ngươi đều đã đáp ứng đúng không?”
Giọng của hắn rất nóng, cũng rất ngứa, Tàn Nguyệt không được tự nhiên giật
giật thân mình, rời khỏi Ngũ hoàng tử một chút.
Nghe mùi thơm tự nhiên của cơ thể Tàn Nguyệt, Ngũ hoàng tử chỉ cảm thấy trên
người một trận xao động, thân mình không hiểu khát vọng ở đâu tới. Hắn tiến
lại gần nàng, người con gái thấy nhiều biết rộng làm cho lòng người say hương
vị.
“Ngươi nói đi!”
Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, thân phận mình như cá nằm trên thớt, cảm
giác thật sự thật không tốt. Mà động tác của Ngũ hoàng tử lại lỗ mãng, ai biết
hắn đang có chủ ý gì?
Cẩn thận là hơn, Tàn Nguyệt thầm nghĩ.