Cùng với thanh âm lạnh lùng, bên trong lại hạ xuống một bóng dáng, Tàn Nguyệt
hoảng sợ mở to miệng, người kia. . . . . .
Người kia. . . . . .
Người kia, dĩ nhiên là hắn!
Ngày đó bắt cóc mình!
Cũng là người của Thái Tử!
Tại sao là hắn?
Hắn tại sao lại ở chỗ này? Vừa mới cùng người kia nói chuyện đã ngã xuống, bên
trong đầy mùi máu tươi . Tàn Nguyệt hoảng sợ nhìn người kia đến gần, cũng nhịn
không được nữa, định kêu lên. . . . . .
“Im miệng!”
Một tiếng này, đủ để hù dọa người của Tướng phủ!
Người nọ mắng một tiếng, oán hận nhìn Tàn Nguyệt, xoay người rất nhanh bay ra
ngoài. . . . . .
“Tiểu thư. . . . . .”
Tiểu Mạt tiến vào, vòng qua thi thể ở ngoại sảnh. Nàng đốt đèn, nhìn sắc mặt
tái nhợt của Tàn Nguyệt mà tự trách nói :
“Tiểu thư thực xin lỗi, Tiểu Mạt đều không có nghe thấy. . . . . .”
“Ô ô. . . . . .”
Không dám nhìn người ở phía ngoài, Tàn Nguyệt chui vào trong lòng Tiểu Mạt ,
sợ hãi khóc lên.
“Tiểu thư, tiểu thư không có việc gì rồi, về sau Tiểu Mạt sẽ ngủ cùng tiểu
thư, về sau Tiểu Mạt. . . . . .”
Ô ô, nàng rốt cuộc là đắc tội với ai , là Cúc Văn sao?
Ô ô, ai muốn giết nàng? Ai không muốn nàng sống?
Liễu tướng bọn họ nghe tin tới , nhìn xác Hắc y nhân, ánh mắt tối sầm lại:
“Tàn Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
“Ô ô, ta. . . . . . . . . . . .”
Tàn Nguyệt run run ôm Tiểu Mạt, một câu đầy đủ cũng nói không được. Quản gia
tiến lên, nhỏ giọng nói:
“Lão gia, là một hắc y nhân lạ hoắc. Hắn đã tắt thở!”
“Xử lý sạch!”
Liễu tương tức giận rống lên, không nghĩ tới ở trong phủ của mình cũng xuất
hiện chuyện như vậy. Những người này, cũng thật sự là quá lớn gan.
“Cha, là Nhị nương, nhất định là Nhị nương làm. . . . . .”
Nhìn đến vào cửa là Cúc Văn, Tàn Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ
mông mông khóc lóc nói.
“Tàn Nguyệt, ngươi không được ngậm máu phun người . . . . . . Ta. . . . . . Ta
không biết hắn, tại sao có thể là ta làm. . . . . .”
Cúc Văn bất an nhìn người trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia bối rối,
nàng túm lấy áo của Liễu tướng run run nói :
“Lão gia, hắn là ai vậy, chết như thế nào . . . . . .”