Làm là thật còn diễn là giả. Kỳ thật không hề chỉ là một lời nói dối. Chỉ
tiếc, đến khi Hạo Nguyệt biết thì đã hối hận, sớm biết vậy thì đã chẳng làm!
Có lẽ trong lời nói của Tàn Nguyệt là thật, cũng có lẽ là bụng của Hạo Nguyệt
thật sự có vấn đề. Thái Tử bọn họ chung quy không có ngủ lại. Mà Tàn Nguyệt
cũng định 1 ngày sau sẽ trở về phủ Tướng quân, ở nơi đó chờ tin tức tốt của
bọn hắn.
Chính là ông trời chung quy sẽ không để cho cuộc sống của nàng quá mức bình
thản. Hôm đó ban đêm, âm thanh binh binh bàng bàng vang lên làm nàng thức tỉnh
khỏi giấc ngủ say. Tàn Nguyệt mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hai bóng người bên
ngoài.
Trời ạ, ai có thể nói cho nàng biết, đây là tình huống gì?
Hai người ở trong phòng của nàng đánh nhau? Hai Hắc y nhân? Là nội gián sao?
Vẫn nói, bọn họ nửa đêm rảnh rỗi không có việc gì, tới đây luận bàn võ công?
Mở mắt ra, nhìn ánh sáng lóe lên của hàn quang binh khí, trong lòng Tàn Nguyệt
có chút không yên . . . . . .
Muốn gọi người nhưng bọn họ ở gần như vậy. Nàng vừa kêu, không chừng người cứu
mạng còn chưa tới thì cái mạng nhỏ của nàng có thể quy tiên rồi. . . . . .
Chạy ra ngoài trốn, nàng không có võ công, chạy cũng không nhanh, có thể ở
dưới tầm mắt của bọn họ mà đào tẩu sao?
Có lẽ, việc duy nhất hiện tại nàng có thể làm , cũng chỉ có giả bộ ngủ.
Tiếng hít thở, trước sau như một đều đều, thân mình cũng không nhúc nhích, chỉ
có hai mắt, nhanh như chớp nhìn hai người bên ngoài, chỉ hy vọng bọn họ có thể
nhanh chút đi khỏi, nhanh chút rời đi. . . . . .
“Ngươi là ai? Tại sao muốn ngăn đường tài lộc của ta?”
Rốt cục, nghe được có tiếng người nói, Tàn Nguyệt vội vàng lắng tai nghe,
trừng mắt to, nhưng vô luận làm như thế nào,nàng cũng nhìn không ra, vừa nãu
là ai nói.
“Không thể động đến nàng! Ít nhất, hiện tại không thể!”
Thanh âm lạnh lùng, cho tới bây giờ Tàn Nguyệt chưa từng nhe thấy. Người thứ
nhất nói chuyện cười hắc hắc:
“Không thể động? Chê cười, tính mạng của nàng ta định rồi. . . . . .”
Xoẹt một tiếng, Tàn Nguyệt chỉ thấy bóng dáng 1 người khụy xuống, không còn
ánh sáng của binh khi, dường như có người bị thương. . . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi dùng ám khí. . . . . .”
Có người chậm rãi rồi ngã xuống, người kia cười nói:
“Binh bất yếm trá! Ám khí thì làm sao?”
“Không làm sao, nhưng ta muốn giữ lại mạng của ngươi. . . . . .”