“Ngươi. . . . . . Tàn Nguyệt, ta không tin ngươi thật sự dám. . . . . .”
Hạo Nguyệt sửng sốt, lời nói Tàn Nguyệt cũng nói đúng đến chỗ đau của nàng,
khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ lên. Hai mắt phẫn hận nhìn vẻ mặt cười nhạt của Tàn
Nguyệt, Hạo Nguyệt khẽ cắn môi, cả giận nói:
“Tàn Nguyệt, đừng cho là ta không dám động tới ngươi. . . . . .”
“A, nhị tỷ, ta làm chuyện gì mạo phạm ngươi sao? Ngươi muốn động ta à? Tùy ý,
dù sao Địch Mân cũng đã chết, ta bất quá là một quả phụ, làm sao đấu được
đường đường là phủ Thái Tử?”
Vẫn là thản nhiên tươi cười, Tàn Nguyệt tuyệt không sợ hãi Hạo Nguyệt nổi
giận. Nơi này, Thái Tử còn ở tại quý phủ, Hạo Nguyệt sẽ không dám động đến
nàng.
“Hừ, quả phụ! Tàn Nguyệt, ta thiếu chút nữa đã quên. Địch Mân đã chết, ngươi ở
nơi này vội vàng muốn tìm nam nhân khác sao?”
Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhìn đến mặt cười của Tàn Nguyệt kia khẽ biến,
một cỗ khoái ý trả thù đánh úp lại:
“Nói cái gì tình thâm ý trọng, thì ra cũng chỉ là . . . . .”
Tay gắt gao nắm chặt, nếu không phải là vì đại kế, bất kể nàng là nữ nhân của
ai, nắm tay của Tàn Nguyệt đã sớm đánh tới rồi.
Địch Mân đã chết, chuyện này nàng vĩnh viễn nhớ rõ, cũng tuyệt đối sẽ không
quên, nhưng nàng không cho phép, có người chất vấn nàng như vậy.
“Nhị tỷ, tình cảm ta và Địch Mân, thật ra không cần ngươi phải quan tâm. Nhưng
Thái Tử của ngươi, đối với ngươi dường như cũng quá. . . . . .”
Thanh âm ngừng lại như vậy, Tàn Nguyệt rất có thâm ý nhìn Hạo Nguyệt, ánh mắt
mang theo ý trào phúng rõ ràng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì? Thái Tử đối với ta, săn sóc hết mình. . . .
.”
Hạo Nguyệt mặt đỏ giống như mông con khỉ. Buổi trưa hôm nay, tình cảnh rõ mồn
một trước mắt, tướng công của nàng săn sóc hỏi han Tàn Nguyệt ăn quá ít, mà
nàng hiện tại. . . . . .
Tức giận, khó xử, xấu hổ, hết thảy tất cả đều là do nữ nhân phía trước này ban
tặng!
“Người tới, mang tiện nha đầu kia tới!”
Nổi giận gầm lên một tiếng, khôi phục khí thế, Hạo Nguyệt cười lạnh nhìn Tàn
Nguyệt.
Tàn Nguyệt nhíu mày. Ánh mắt của nàng như vậy là sao? Chế giễu sao? Hay là chê
cười?
Nghi vấn trong lòng còn không có đề cập đến, Tàn Nguyệt chỉ biết Hạo Nguyệt
tại sao phải xuất hiện vẻ mặt như thế . . . . . .