“Tiểu Mạt, ta mệt mỏi…”
Quay đầu, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạt một cái, Tiểu Mạt hiểu rõ gật
đầu, kéo Lam Nhi trên mặt đất, nhanh chóng đẩy khỏi cửa viện, sau khi đuổi đi
rồi mới trở lại trong phòng.
Nhìn Lam Nhi bộ dạng không cam lòng, bóng dáng giãy dụa, Tàn Nguyệt bỗng nhiên
cảm thấy, lòng của nàng thực sự thay đổi.
“Tiểu Mạt, ngươi nói có phải ta thực sự quá tuyệt tình không?”
U oán hít một hơi, nàng có thể thuyết phục chính mình nhẫn tâm, tuyệt tình,
nhưng tuyệt tình qua đi, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy bất an, cảm thấy khổ sở.
” Tiểu thư, không thể trách người, người cũng biết, Lam Nhi là người của thái
tử…”
“Đúng vậy, có thể sợ thật rồi sao? Chẳng qua là, vết sẹo trên mặt Lam Nhi, làm
sao giống như là bị người làm…”
Sẽ là ai đây? Thái tử hay là Hạo Nguyệt?
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, tùy ý, bọn họ phản bội mình, nàng còn có cái gì
lo lắng đây?
—————— Hỏa Hồng ——— ————
“Bị đuổi ra ngoài?”
Được hai nha đầu đỡ, Hạo Nguyệt khoa trương ưỡn bụng, hạo hạo đãng đãng tiêu
sái đi tới.
“Nhị tiểu thư…”
Lam Nhi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt Hạo Nguyệt,
bất an gọi.
“Ba…”
Một tiếng tát, giòn vang, đánh tới làm trước mắt Lam Nhi nổ đom đóm, thiếu
chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Hừ, nhị tiểu thư? Ta hiện tại là phi của thái tử, qua một tháng nữa, chính là
thái tử phi chính thức, ngươi nên gọi một tiếng —— nương nương, hiểu không?”
Hạo Nguyệt cao ngạo cười, Lam Nhi sợ đến vội vã gật đầu. Ai cũng biết, bây giờ
Hạo Nguyệt là người mang long chủng, là người yêu quý nhất của thái tử cùng
Lâm quý phi, ai dám đắc tội đây?
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không dám…”
Hèn mọn phủ phục nửa mình dưới, Lam Nhi khiêm tốn đến mức quỳ xuống đất cầu
xin tha thứ.
“Tha mạng? Tốt, Tiểu Xuân, ngươi dẫn người chiếu cố nàng cho tốt, tha nàng một
mạng!”
Chỉ tiếc, cửa viện đã đóng, nữ nhân kia không thấy. Nếu như Tàn Nguyệt thấy
được, hẳn là sẽ càng thêm đặc sắc?
“Nương nương, chúng ta có đi vào không?”
Cửa đã cài, vẻ mặt Tiểu Xuân gây khó dễ.