Lưu thượng thư bỗng nhiên đứng ra, sốt ruột khuyên nhủ:
“Cách làm của Kỳ quốc, tuy rằng khiến kẻ khác trơ trẽn, nhưng mà gần đây, thực
lực quốc gia của ta hư không, nếu như phải chinh chiến, ắt lại phải chinh
thuế. Bách tính bây giờ ba bữa cơm cũng không đủ, làm sao chịu đựng lăn qua
lăn lại nữa đây?”
“Hoàng thượng, Lưu thượng thư nói có lý. Vừa qua tình hình hạn hán đã có chút
giảm bớt, muốn chinh phạt Kỳ quốc, năm nay cũng không vội, sang năm chuẩn bị
cho tốt, vẫn giống nhau…”
Liễu tướng tiến lên, tận lực khuyên bảo.
Hoàng thượng thở dài một tiếng, bọn họ nói, hắn thế nào có thể không rõ, chỉ
là…
“ Vậy nhất định ý của các vị ái khanh, trẫm phải phái một công chúa đi trấn an
Kỳ quốc?”
Nghĩ đến công chúa nhỏ nhất, trong lòng hoàng thượng vô cùng không muốn, Ninh
Nhi, nàng năm nay vừa mới mười bốn tuổi, làm sao có thể đem nàng gả cho Thần
vương tàn bạo?
“Hoàng thượng, quốc sự làm trọng, quốc sự làm trọng…”
Chúng thần đều quỳ xuống, hoàng thượng vô lực phất tay:
“Sau này bàn bạc lại!''
Việc này, cũng chưa quyết định, nhưng chuyện Ninh công chúa phải hòa thân, vẫn
truyền khắp toàn bộ hậu cung, Lâm quý phi ha hả cười:
“Tốt, thực sự là một tin tức tốt !”
Người, nhẹ nhàng đứng lên, Tú Nhi vội vàng đỡ lấy, Lâm quý phi đưa tay đẩy,
cười nói:
“Không cần! Bọn họ động thủ sao?”
“Báo cáo nương nương, hẳn là vẫn chưa động thủ!”
Tú Nhi nhỏ giọng nói ra, Lâm quý phi ha ha cười:
“Không cần động thủ trước, bổn cung có cách rất tốt đối phó nàng!''
Tú Nhi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, Lâm quý phi vui vẻ nói:
“Nàng làm hại hài nhi của ta không thể đạo làm người, ta không muốn giết nàng,
ta muốn lưu lại cho nàng một đường sống. Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối,
môi đỏ vạn người nếm, tư vị sống không bằng chết, hẳn là so với chết đơn giản
thoải mái hơn…”
Tay, nhẹ nhàng vươn, lòng bàn tay, nắm một nắm phấn hồng gì đó ——
Đó là một đóa hoa, vừa tự thân vừa hái xuống, hoa nhỏ còn tươi.
“Nương nương, ý của nương nương là…”