“Thiếu phu nhân, Tiểu Mạt không sợ, Tiểu Mạt cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ
nào! Thiếu phu nhân, người phải tin tưởng Tiểu Mạt, một mình người làm rất
nguy hiểm, để Tiểu Mạt cùng người đi!”
Kỳ thực, Tàn Nguyệt cũng muốn có một người bạn. Nhìn bộ dạng tình chân ý đích
của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt gật đầu:
“Ngươi không hối hận là tốt rồi!”
Thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt, tay của Tàn Nguyệt, rốt cục phục hồi
như cũ, mà lúc này, cũng là ba tháng sau đó.
Nghe nói, vài lần, Hạo Nguyệt đều là hữu kinh vô hiểm (bị sợ nhưng không nguy
hiểm), phải thừa nhận, mệnh của Hạo Nguyệt, thật đúng là không tệ.
Ngày này, bên ngoài truyền đến một tin tức tốt, nói là thái tử muốn cùng Hạo
Nguyệt về nhà mẹ đẻ. Sau khi Tàn Nguyệt nghe được, khóe miệng hơi câu lên,
người cũng chậm rãi đi tới phòng của lão phu nhân.
“Ngươi muốn về nhà mẹ đẻ?”
Nhớ kỹ, Tàn Nguyệt từng ở nhà Liễu tướng cũng không phải tốt, Tàn Nguyệt đối
với Liễu tướng, cũng không có bao nhiêu cảm tình, làm sao đột nhiên lại muốn
về chứ?
“Nương, Tàn Nguyệt cũng gả tới đây lâu như vậy, vẫn chưa trở về, thật có chút
muốn trở về. Tuy rằng, người bên kia đối tốt với ta không có mấy người, nhưng
Tàn Nguyệt dù sao cũng là lớn lên bên đó, nhiều ít vẫn có chút tình cảm.”
“Vậy cũng được. Đi thôi, để Tiểu Mạt cùng ngươi, lúc nào muốn trở về, ta sẽ để
quản gia phái người đi đón ngươi!”
Địch lão phu nhân hít một hơi: “Cẩn thận một chút, nhớ chú ý!''
Tàn Nguyệt cảm kích ngẩng đầu, hai mắt hơi ướt:
“Nương, Tàn Nguyệt biết, sẽ chú ý!”
Nhìn bóng lưng của Tàn Nguyệt, Địch lão phu nhân bỗng đứng lên, đi vào bên
trong, nhìn vẻ mặt trầm tư của Địch lão tướng quân, nàng than thở:
“Vĩnh Hào, ngươi nói ta có làm sai không? Nên để nàng trở về sao?”
“Ngươi cũng biết tính tình của nàng, chuyện đã quyết định, nàng làm sao có thể
lại thay đổi đây?”
Địch lão tướng quân ngẩng đầu, buồn bã than thở:
“Tàn Nguyệt thay đổi, ta rất lo lắng, hài tử này sẽ làm ra chuyện gì… Tố
Vân, tuy rằng Địch Mân đi, nhưng Tàn Nguyệt là người Địch Mân thích, ngươi
nói, chúng ta nên chăm sóc nàng thật tốt hay không?”
“Ừ, hẳn là đúng. Thế nhưng, Địch Mân, hài tử kia, đều là sau khi Tàn Nguyệt
đến đây xảy ra chuyện… Vĩnh Hào, người bên ngoài nói, có đúng đều là thực sự
hay không?”