“Ngươi gọi ta Thanh Thúc!”
Nam tử nhàn nhạt cười, cầm tay nữ tử bên người, nhẹ giọng nói:
“Ngọc Nhi, ta nói sẽ cứu hắn, hắn không phải đã tỉnh lại sao?”
“Thế nhưng con mắt hắn không nhìn thấy. Thanh ca, hắn còn trẻ như vậy, nếu như
nhìn không thấy gì, thực thảm…”
Nữ tử không vui cong cái miệng nhỏ lên, nam tử sủng nịch cười nói:
“Cho ta thời gian, mắt của hắn không bị thương, hẳn là lúc trước bị máu tụ
chặn mắt, ta sẽ cứu hắn, nhất định …”
Hắn sẽ không tiếc bất luận chi phí gì!
Nam tử âm thầm nói, Ngọc Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, cũng sẽ bảo vệ tất cả
những gì ngươi lưu tâm. Kỳ thực, ngươi như bây giờ, cũng tốt. Rời xa hỗn loạn
bên ngoài, quên đi tất cả chuyện thị phi, thế nhưng, ngươi rất vui vẻ, vô cùng
nhàn nhã, không phải sao?
“Ừ, ta tin tưởng ngươi!”
“Ân công, ngươi nói, mắt của tacó thể cứu sao?”
Hai mắt Địch Mân tỏa sáng, con ngươi sáng quắc, tuyệt không giống như là không
nhìn thấy bất kì cái gì.
“Có thể chữa, cứu người cứu đến cùng, tiễn phật đến tây thiên, ta sẽ cứu
ngươi, yên tâm đi!”
Địch Mân vui vẻ gật đầu, hắn chỉ hy vọng, có thể nhanh khỏi một chút, nhanh
trở lại một chút, làm tất cả việc hắn nên làm.
Người kia, ánh mắt đó, hắn nhớ kỹ, nhất định có thể điều tra rõ.
“Được rồi, ân công, không biết trước kia bọn họ có tới tìm ta không? Bọn họ
biết ta không chết sao?”
Kỳ thực, hắn lo lắng nhất chính là người nhà, bao gồm Nguyệt Nhi của hắn!
“Dưỡng thương trước đi! Cũng đã một tháng, bọn họ phỏng chừng đều nghĩ đến
ngươi đã chết…”
Thanh âm lạnh lùng, mang theo chút không vui, nam tử đỡ nữ tử bên người rất
nhanh rời khỏi. Nhiều lời đã nói, hắn phải nhanh chữa khỏi cho hắn, tống cổ
hắn khỏi đây…
*
“Hoàng thượng, Hiên Vương cùng Địch lão tướng quân bỗng nhiên tiến cung, có
việc gấp cầu kiến…”
Mưa bên ngoài, vẫn ào ào rơi xuống như trước, hoàng thượng vừa đi ngủ, chợt
nghe tiếng của Bạch công công.
Bạch công công theo hắn hơn mười năm, thế nào lại truyền lời đến vào lúc này?
Hắn lẽ nào đã quên, hắn không thích nhất là cái gì sao?