“Hạo Nguyệt, có lẽ tỷ nói không sai, chỉ là ở đây nhiều người như vậy, nên bắt
đầu tìm từ nơi nào đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Nguyệt nhanh chóng xụ xuống, Tàn Nguyệt không nhịn
được mỉm cười:
“Ở đây nhiều người, muội nhìn liền thấy đau đầu, tỷ đi vào trong tìm, muội đối
với việc gặp thái tử không có hứng thú, muội sẽ đứng ở đây chờ tỷ, được
không?”
Nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người tới, Tàn Nguyệt xưa nay vốn thích
thanh tĩnh bực mình nhíu mày, có lẽ cá tính của nàng có điểm thích cô đơn,
không thích nơi náo nhiệt.
“Được rồi… Tàn Nguyệt, muội cẩn thận một chút!”
Nhìn Tàn Nguyệt nhíu chặt mày, lại nhìn tới một thân áo trắng thoát tục, vẻ
đẹp của Tàn Nguyệt bất đồng với mình. Nàng không cần trang phục tốt, cũng
không cần phấn son đắt giá để tô điểm, chỉ cần y phục thanh nhã, thản nhiên
đứng đó, cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, chiếm hết mọi sự chú ý. Nàng
không đi cũng tốt, vạn nhất một hồi thái tử nhìn trúng không phải mình mà là
Tàn Nguyệt, vậy nàng uổng công vô ích rồi.
Hạo Nguyệt vui vẻ rời đi, nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng, ánh mắt Tàn Nguyệt
rủ xuống, đáy lòng thầm than nhẹ một tiếng.
Trong tướng phủ, Hạo Nguyệt đối xử với nàng tốt nhất, Hạo Nguyệt lớn hơn nàng
vài tháng, là nữ nhi của nhị phu nhân, cũng chính là nữ nhi của phu nhân lớn
nhất phủ hiện nay. Còn nàng, mặc dù do vợ cả sinh ra, nhưng nương sớm qua đời,
ở trong phủ, đãi ngộ của nàng so với Hạo Nguyệt đều không thể bằng. May là
nàng cũng không phải một nữ tử thích phù phiếm, nên cũng chẳng bận tâm tới
những thứ đó.
Hạo Nguyệt mang theo nha đầu rời đi, Tàn Nguyệt nhìn xung quanh một chút, tìm
thấy một nơi vắng vẻ ít người lui tới, tiêu sái bước qua, nha đầu Lam nhi theo
sát phía sau, đó là nha đầu duy nhất của nàng, năm nay mới mười ba tuổi.
Nơi này rất yên tĩnh, xung quanh cũng chỉ nhìn thấy vài người, nàng tùy ý ngồi
xuống, Lam nhi vội vàng chạy đến:
“Tiểu thư, người như thế nào lại ngồi xuống ở đây? Trên mặt đất ẩm ướt, tiểu
thư bị nhiễm lạnh thì sao…”
Lải nhải giống hệt như những mụ già trong phủ, Tàn Nguyệt thản nhiên cười:
“Không sao, thoải mái là được!”
Ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía đều thấy mẫu đơn cao lớn che khuất tầm mắt, mũi
có thể ngửi thấy hương thơm nồng đậm của hoa mẫu đơn:
“Xin kiềm gió xuân đừng sớm nở, hương thơm bay bổng lên lầu đài. Biết bao tiên
diễm ra từ lửa, hương thơm đặc biệt tràn khắp trời.”[1]
“Cô nương, thơ hay!”
Mới vừa mở miệng, liền có mấy người công tử ở đâu chạy tới, Tàn Nguyệt có chút
cả kinh, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng rất nhanh đứng dậy, Lam nhi cũng
sợ hãi đứng lên theo:
“Công tử quá khen, tiểu nữ cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi!”
Nhướng mắt nhìn, người vừa mới nói chuyện ước chừng hai mươi tuổi, một thân áo
trắng nho nhã, thắt lưng cùng màu có viền vàng, nét mặt như quan như ngọc,
gương mặt giống như hoa đào, mày rậm giống như kiếm, mái tóc đen nhánh, hắn
nói chuyện ôn nhu, giọng điệu uyển chuyển nhưng lại mang theo khí phách không
cho người khác cự tuyệt. Lại nhìn đến mấy người phía sau, mỗi người cũng đều
tuấn tú, nho nhã, khí phách hiên ngang, vừa nhìn cũng biết không phải là con
nhà dân thường.
“Cô nương khiêm nhường rồi, không biết cô nương danh tính là gì?”
“Công tử, việc này hình như bất tiện? Công tử và ta không quen biết, cần gì
phải hỏi danh tính đây?”
Thản nhiên ngước mắt nhìn hắn, Tàn Nguyệt lạnh nhạt khẽ cười, xưa nay đều nói
hồng nhan họa thủy, nhưng không biết rằng, nam nhân đẹp mắt cũng chẳng phải là
điều tốt đẹp gì, càng trưởng thành càng đẹp mắt, càng thích trêu hoa ghẹo
nguyệt. Công tử này nhìn qua phong thái nho nhã, nhưng ai mà biết được con
người thực của hắn lại như thế nào?
“Cô nương, tại hạ và cô nương có từng quen biết không?”
Không hiểu sao, hắn cảm giác được địch ý của nàng. Phụ nữ thấy hắn, người nào
không phải vâng vâng dạ dạ, nhưng nữ tử này lại…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là bài thơ Mẫu Đơn của Lý Sơn Phủ – một nhà thơ vào thời Đường. Bốn
câu gốc là:
Yêu lặc xuân phong bất tảo khai, Chúng phương phiêu hậu thượng lâu thai.
Sổ bao tiên diễm hỏa trung xuất, nhất phiến dị hương thiên thượng lai.