Tay Tàn Nguyệt bị bắt lấy, Tàn Nguyệt bị đau rút về đi. Hai tay không lâu mới
bị đánh qua, đến bây giờ còn cực kì đau.
“Tàn Nguyệt, tay ngươi đây là. . .”
Nghe được thanh âm Tàn Nguyệt hít không khí, Hạo Nguyệt vội cụp mắt xuống,
cũng nhìn hai tay vừa rồi không chú ý tới, chỉ thấy bàn tay vốn nhỏ bé khéo
léo trắng nõn, lúc này sưng như cà rốt, nhìn qua thấy ghê người.
“Tàn Nguyệt, đây là. . . . . .”
“Bị người hãm hại, ở trong phòng của ta, thấy có giày nam nhân, nói ta không
biết giữ lễ.”
Tàn Nguyệt thản nhiên nói, nhưng cũng đang lén quan sát đến thần sắc Hạo
Nguyệt, thấy trên mặt Hạo Nguyệt bình thường, không có bao nhiêu lo lắng.
“Bị đánh?”
Hạo Nguyệt cả kinh trong lòng, chuyện này kỳ thật nàng cũng đã nghe đến, chỉ
là hiện tại muốn cầu cạnh Tàn Nguyệt, nàng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng
không biết, kỳ thật người có nhiều khi, đều là rất bất đắc dĩ, giống như nàng
hiện tại.
“Đúng vậy, cũng không biết, ta đắc tội người nào. Nhị tỷ, ngươi cũng biết, con
người của ta nhìn tất cả rất lạnh nhạt, rất ít tích cực với người.”
Hạo Nguyệt thẹn trong lòng, chỉ là tục ngữ nói, nhân bất vi kỷ (người phải vì
mình). Thì ra là vì mình sống sót, mà nay, nàng làm tất cả cũng là vì đứa nhỏ
trong bụng.
“Tàn Nguyệt, ngươi nhất định phải giúp ta một lần, ta rất muốn đứa bé này, rất
muốn lưu lại đứa bé này . . . ”
Hạo Nguyệt đột nhiên liền quỳ xuống, quỳ đến bên chân Tàn Nguyệt, nước mắt
cũng tức thời rơi xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhìn đều
cảm thấy đau lòng!
“Nhị tỷ, ngươi đây là. . . . . .”
Bảo là muốn nói cho nàng biết chuyện khi nương chết, nhưng trên thực tế thì
sao, đây mới là mục đích thực sự của Hạo Nguyệt? Không phải nàng muốn hoài
nghi Hạo Nguyệt, mà là trải qua nhiều như vậy, Tàn Nguyệt thậm chí bắt đầu
hoài nghi, lúc trước Hạo Nguyệt vì sao thân mật với mình, tốt với mình? Thật
sự chỉ là vì, nàng cảm giác mình đáng thương sao?
“Chuyện của ngươi, ta làm sao giúp? Tình huống hiện tại của ta ngươi cũng đã
nghe, đã là Nê Bồ Tát qua sông, tự mình khó bảo toàn. Nay ta còn bị giam ở
trong phòng củi, bây giờ là buổi tối còn dễ nói chút, nếu để cho bọn họ phát
hiện ta tự ý rời đi, vậy rất phiền toái. . .”