“Không. . . . . . Ta cởi. . . . . .”
Khẽ cắn môi, Hạo Nguyệt từ từ bước đến bên giường, giống như Thái Tử, đi đến
trên giường, từng thứ từng thứ trên người nàng rơi xuống. . . . . .
“Tiếp tục. . . . . .”
Chỉ còn lại có duy nhất trên người là áo yếm và khố, mặt Hạo Nguyệt, sớm hồng
như lửa, nhưng Thái Tử ở một bên, vẫn không nhúc nhích, thưởng thức sự ngượng
ngùng của nàng, cũng thưởng thức sự bất lực của nàng. . . .
“Tiếp tục!”
Thấy nàng không hề muốn làm tiếp, Thái Tử không kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày,
Hạo Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, sợ hãi vươn tay ra, cởi bỏ thứ trói
buộc cuối cùng . . . .
“Về sau, khi bổn vương đến, đều phải như vậy. Biết không? Nghe lời, bổn vương
nói, sẽ không bạc đãi ngươi . . . . . .”
Dịch chuyển đến trước giường, nhìn thân thể yểu điệu kia, Thái Tử cười xấu xa,
vuốt ve chỗ dưới của nàng một chút. . . .
“Nói không chừng, bổn vương tâm tình tốt, cho ngươi thành phi tử cũng không
chừng. Hạo Nguyệt, ngươi thực ngoan . . . . . .”
Đột nhiên xé bỏ y phục ra, Thái Tử rất nhanh đổ lên thân thể người nằm trên
giường, không có tí ôn nhu, chỉ đơn thuần là phát tiết. . .
Đã nói sẽ không rơi lệ, nhưng vì sao, nhìn thấy hắn vô tình rời đi, trong mắt
lại có nước mắt rơi?
Mặt trời, vẫn rất cao, còn chưa tới tối, nhưng hắn lại vô tình quay lại phát
tiết lần nữa, xong cũng không quay đầu lại rời đi. . . .
Nhìn vệt xanh vệt tím trên người, kia không phải là dấu vết yêu, nàng cảm giác
đó là hận là trả thù. Kỳ thật, thời điểm hai người cùng một chỗ, trừ bỏ lần đó
hắn uống rượu say, đem nàng trở thành Tàn Nguyệt, có lần nào hắn không tàn bạo
như vậy?
Tiểu Xuân đi đến, nhìn Hạo Nguyệt một mình rơi lệ, cũng rơi lệ theo.
“Khóc cái gì khóc? Thái Tử vừa mới tới đây, ta đây là cao hứng nên nước mắt. .
.”
Hạo Nguyệt chớp mắt mấy cái, mặc dù ai cũng nhìn ra, đây là dạng lệ gì.
“Tiểu thư, ngươi muốn tắm rửa không. . .”
Tiểu Xuân nức nở, ôn nhu hỏi.
“Không được lắm miệng. Chuẩn bị đi. . . .”
Thông minh, tất nhiên là một chuyện tốt, chuyện ngày hôm nay nếu bị truyền ra
đi, Hạo Nguyệt nàng không có mặt mũi. Bất quá, ở trong lòng Thái Tử, sớm nhận
định nàng chính là kẻ hại hắn không lấy được Tàn Nguyệt, nàng có thể thay đổi
như thế nào đây?
Không thể, chỉ sợ là rất khó thay đổi. Nhắm mắt lại, Hạo Nguyệt cảm thấy tiền
đồ là một mảnh ảm đạm, tha thiết ước mong được gả cho Thái Tử, nàng thật sự có
thể có được cái gọi là hạnh phúc sao?