Ngày mai có phải sẽ thành khắc tinh của toàn bộ đại quân vương triều không?
Tàn Nguyệt, bất quá chỉ là một nữ tử, nhưng những người đó, vì sao không chịu
buông tha nàng đây. . . . . .
Trở lại trong phủ, lại thấy vẻ mặt háo sắc Hiên vương, Địch lão tướng quân bất
đắc dĩ mặt nhăn nhíu mày, Liễu tướng kia cũng thật là, Tàn Nguyệt không là nữ
nhi của hắn sao? Cùng là nữ nhi, một người xem như bảo vật, một cái ngay cả
cây cỏ cũng không bằng. Bất quá, để cho hắn thấy, mười Hạo Nguyệt so ra cũng
kém một Tàn Nguyệt!
“Tàn Nguyệt đâu?”
Phu nhân cũng không ra nghênh tiếp, hẳn là đang an ủi Tàn Nguyệt. Hiên vương
đuổi kịp, hai người cùng nhau đến hậu viện, loáng thoáng có thể nghe được
thanh âm của phu nhân .
“Tàn Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ thông suốt ?”
Trong thanh âm, mang theo vẻ hoan hỉ không che dấu được. Địch lão tướng quân
trong lòng rất buồn bực, không biết Tàn Nguyệt nghĩ thông suốt cái gì.
“Ngày hôm qua cuống lên, mơ hồ suy nghĩ một đêm, mới cảm thấy sự tình không
thích hợp. . . . . .”
“Tàn Nguyệt, chỗ nào không thích hợp?”
Địch lão tướng quân cười ha ha, Hiên vương cũng không phải ngoại nhân, hắn
cũng không có kiêng kị.
“Cha, người đã trở về. Tàn Nguyệt cảm thấy đồn đãi kia không thích hợp?”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, khẳng định nói:
“Nếu Tàn Nguyệt thật sự khắc phu, mà dân chúng bên ngoài cũng nghĩ như vậy,
hẳn là đã sớm truyền, không phải đợi sau khi Địch Mân hạ táng đột nhiên nói
như vậy. . . . . .”
Địch lão tướng quân gật gật đầu, thở dài:
“Quả thực là như thế!”
“Cho nên, tất cả việc này nhất định là có người cố ý làm. Bọn họ làm như vậy,
đơn giản muốn hại ta, đối bọn họ có lợi gì, Tàn Nguyệt còn chưa hiểu rõ.
Bất quá, Tàn Nguyệt đoán không sai. Tàn Nguyệt lúc trước đã nghĩ, nếu bọn họ
làm như vậy, cha mẹ vẫn không ghét bỏ Tàn Nguyệt, vứt bỏ Tàn Nguyệt, bọn họ
tất nhiên sẽ càng tiến thêm một bước . . . . . .
Mà hôm nay , chuyện bên ngoài cũng đã nói rõ, bọn họ đem chuyện của Tàn Nguyệt
khuyếch đại lên . . . . . .”
Hiên vương thở dài:
“Tàn Nguyệt, hiện tại chúng ta lo lắng, ngày mai sẽ thế nào? Ngày kia sẽ thế
nào?”
“Ngày mai, đương nhiên sẽ tiếp tục truyền, tiếp tục làm lời đồn, đến.. . . . .
đến khi cha mẹ đuổi ta khỏi gia môn mới thôi. . . . . .”