Tiểu Thi bưng qua trà đến, Tàn Nguyệt há miệng, uống vài ngụm, cố chấp hỏi:
“Bên ngoài có chuyện gì?”
“Là… Là Địch thiếu gia… Trở về…”
Địch thiếu gia, Địch Mân… Tàn Nguyệt cả kinh, chẳng lẽ là…
Cuống quít từ trên giường nhảy xuống, nhưng thân thể vài ngày đã không ăn cơm,
làm sao đứng vững? Thân thể lệch ra, người liền bịch một tiếng quỳ đến trên
mặt đất.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”
Tiểu Mạt cũng chạy vào, hai người cùng nhau nâng Tàn Nguyệt lên, bối rối hỏi:
“Thiếu phu nhân, đau không? Đau ở đâu, ở đâu…”
“Đỡ ta ra ngoài! Ta muốn gặp hắn!”
“Thiếu phu nhân, thân thể người…”
Nha đầu khó xử nhìn Tàn Nguyệt, kỳ thật vừa rồi lão phu nhân dặn dò, không thể
để cho Tàn Nguyệt ra ngoài.
“Đỡ ta ra ngoài, ta muốn gặp hắn!”
Hai mắt vô thần, nhưng thanh âm lại kiên định dị thường. Tiểu Mạt khẽ thở dài:
“Được, được! Nô tỳ giúp phu nhân sửa sang lại một chút, giúp phu nhân sửa sang
lại một chút…”
Tàn Nguyệt không có dị nghị, nghe lời để các nàng sửa sang, để các nàng điều
khiển mình, chậm rãi bước vào trong viện.
Người, đã sớm chuyển qua linh đường, một cái quan tài rất lớn, màu trắng đầy
phòng, tỏ rõ đau thương nơi này. Mở cửa vào, Tàn Nguyệt đột nhiên tránh khỏi
tay nha hoàn, từng bước một, vững vàng đi phía quan tài, đi về phía Địch Mân
của nàng…
“Tàn Nguyệt… Ngươi tới đây …”
Cảm giác được thần sắc khác thường của Tàn Nguyệt, Địch lão phụ nhân vội vàng
đi tới, đỡ lấy Tàn Nguyệt, ôn hòa nói.
“Nương, Địch Mân đã trở về sao? Ta đến gặp hắn…”
Địch Mân đã trở về?
Nhìn ý cười ở miệng nàng, Địch lão phu nhân đột nhiên cảm giác được đầu tê
rần, Địch lão tướng quân thở dài nói:
“Tàn Nguyệt, ngươi đi về trước! Địch Mân ở đây…”
“Ta biết, cho nên ta qua gặp hắn, qua gặp hắn…”
Bước chân cũng không dừng lại, mà quan tài lạnh như băng, ở đó, lập tức đi tới
phía trước, cũng không nhìn thấy Địch Mân…
“Tàn Nguyệt, Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa nương, đừng dọa
nương…”
Rốt cục cảm thấy Tàn Nguyệt không thích hợp, Địch lão phu nhân bối rối nhìn về
phía tướng quân, mà Tàn Nguyệt cũng đi tới trước quan tài.