Thanh âm đó, bất lực cỡ nào;
Ánh mắt đó, tuyệt vọng cỡ nào…
Nhưng nàng không thể, trong lòng của nàng, ôm hắn đầy vết thương, một hài tử
cũng lớn xấp xỉ, một hài tử cũng lớn xấp nhỉ như Mân Nhi…
Nàng trơ mắt nhìn, Ngư Ngư ôm Mân Nhi của nàng, ngã xuống vách núi…
Trơ mắt nhìn, mọi người nâng Ngư Ngư lên, từ trong lòng Ngư Ngư đầy vết
thương, đoạt lấy Mân Nhi, che miệng của Mân Nhi chỉ còn một hơi thở, cánh tay
chảy đầy máu của hắn, bắp chân, cố sức giãy dụa …
Đến khi, giãy dụa càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhỏ…
Rốt cục, đã không nhúc nhích…
Rốt cục, đã không có chút hơi thở nào…
“Ngươi nói, Địch Mân bây giờ, chính là…”
Thân thể Địch lão tướng quân không yên, nước mắt rơi xuống trên mặt đất, vừa
lúc nhỏ đến trên bài vị của Ngư Ngư, như một đóa hoa sáng lạn, đẹp đẽ hiện ra,
mở ra…
“Ừ, đúng vậy, hắn chính là thái tử mà ban đầu Hoàng thượng muốn lập, cũng là
hài tử đi theo Hàn phi đột nhiên biến mất…”
Ngư Ngư, Ngư Ngư…
Vũ, Ngư, quả nhiên vốn là hài âm, quả nhiên là hài âm…
Sắc mặt Địch lão tướng quân tái nhợt, hắn bối rối nhặt bài vị của Ngư Ngư trên
mặt đất, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, phu nhân thờ phụng, lại là Hàn
phi nương nương sủng quán hậu cung năm đó!
Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, con của hắn, đứa con hắn nuôi hơn hai
mươi năm, lại là thái tử ban đầu, Ti Không Hạo mà Hoàng thượng vẫn nhớ mãi
không quên!
Nhắm mắt lại, tin tức này quá mức khiếp sợ, kết quả như vậy rất ngoài dự đoán
mọi người, hắn thậm chí cũng không muốn nghĩ, lúc đầu con hắn là bi thảm cỡ
nào, bi thảm cỡ nào…
“Chuyện này, còn có người khác biết không? Kể cả quan hệ của ngươi cùng Hàn
phi nương nương?”
Nếu như, Địch Mân là Ti Không Hạo, lần này Địch Mân xuất chinh, vừa là Liễu
Tương đề ra, thái tử là đầu tiên đồng ý, vậy chuyện này rất…
“Vĩnh Hào, ngay cả ngươi ta cũng không nói, sao có thể nói cho người khác? Về
phần quan hệ của ta và Ngư Ngư, lúc ấy cũng không phải bí mật gì,…”
Địch lão phu nhân giương mắt lên, khó hiểu hỏi:
“Vĩnh Hào, không phải ngươi hoài nghi, lần này Địch Mân gặp chuyện không may,
vốn là…”