Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra cũng không có bao nhiêu độ ấm,
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Địch phu nhân cũng là vẻ mặt đau khổ, mờ mịt bước
tới.
“Tàn Nguyệt, Địch Mân hắn…”
Hai chữ “Đã đi”, vô cùng đơn giản, vậy mà lúc này khó ra khỏi miệng như vậy,
Địch phu nhân khó khăn mở miệng, lại mở miệng, nhưng làm sao cũng không nói ra
hai chữ này được.
“Địch Mân, hắn làm sao vậy? Hắn về sao?”
Tàn Nguyệt mở to mắt, rất hy vọng, từ trong miệng bọn họ, nghe được một câu
này. Địch Mân, ngươi đã nói, ngươi sẽ sớm trở về, ngươi đã nói, cả đời Tàn
Nguyệt đều là của ngươi; ngươi cũng từng nói, ngươi sẽ yêu Tàn Nguyệt cả
đời…
“Dùng bồ câu đưa tin, tự ngươi xem đi. Vài ngày nữa, hắn sẽ trở về…”
Đúng vậy, vài ngày nữa, Địch Mân sẽ trở về. Chỉ là, lúc đi, hăng hái như vậy,
nhưng lúc trở về, lại là…
Thân thể Địch phu nhân lảo đảo vài cái, rốt cục chậm rãi ngã xuống, Địch lão
tướng quân ôm lấy nàng, không nói gì, nhưng trong mắt, cũng là nước mắt tràn
ngập…
“Không… Sẽ không… Giả, nhất định là giả…”
Ngày đó, lúc đó ở trên thành lâu cổ, nàng nhìn hắn rời đi khí vũ hiên ngang,
hắn quay đầu, thấy được bàn tay to của hắn huơ huơ, ý tứ chính là, Tàn Nguyệt,
chờ ta trở lại!
Địch Mân, tại sao nói không giữ lời? Ngươi đã nói ngươi sẽ trở về, nhưng
Nguyệt Nhi muốn trở về, không phải…
Thân thể lung lay, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy, người trước mắt kịch liệt hoảng
lên, một, hai, ba…
Tiếp theo, trong đầu ong ong kêu lên, sao nhiều màu sao bay tới bay lui, đẹp
quá, cũng thê thảm quá…
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân…”
“Tàn Nguyệt… Tàn Nguyệt…”
Là ai đang kêu nàng? Là ai đang gọi nàng? Là ai, vươn cặp bàn tay to quen
thuộc kia?
“Địch Mân…”
Nước mắt kích động, cũng không nhịn được rơi xuống, nhìn hắn anh tuấn bức
người trước mặt, cả người Tàn Nguyệt kích động run rẩy.
“Đứa ngốc, sao lại khóc?”
Hắn nắm chặt tay Tàn Nguyệt, nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt trong suốt trên mặt
nàng.
“Địch Mân, ngươi không có chuyện, bọn họ gạt ta, đúng không? Lá thư này là
giả, đúng không? Ngươi không chết, ngươi không chết, đúng không?”