“Ba vị, khiến cho các ngươi thất vọng rồi, ngươi mà các ngươi phó thác kỳ vọng, không cẩn thận bị ta đập chết rồi.”
“Bây giờ, ta nên đưa các ngươi đi theo Kiếm Thần làm bạn, tránh cho hắn trên đường xuống hoàng tuyền tĩnh mịch.”
Long Thiên nhéch mép cười nhàn nhạt nói.
“Tiền…Tiền…Tiền bối, là chúng ta mắt đui mắt mù không thấy thái sơn, mạo phạm ngài, xin hãy tha cho chúng ta một mạng.”
Ba lão gia hỏa bây giờ phải nói bị dọa đến tim sắp ngừng đập, cả người run sợ, quỳ xuống đất đập đầu xin tha thứ.
“Các ngươi nghĩ thật thơm bơ.”
Long Thiên chấp tay sau lưng, ung dung cảm nhận cảm giác siêu viêt, nhưng cũng không khỏi thở dài trong lòng, thế giới này chính là như vậy, nếu như ngươi không đủ mạnh chỉ có thể bị người khác chà đạp, vũ nhục.
Giống như hắn kiếp trước, chỉ là một tên sinh viên nghèo từ dưới quê lên, mong cố gắng học tập sau này có thành tựu. Cứ ngỡ là như thế, nhưng sự thật lại tàn khốc, từ khi mới bắt đầu, hắn đã chịu không biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ chế nhạo, đùa cợt của đám bạn.
Nhưng hắn biết mình có có tư cách cải lại, chỉ có thể ngậm ngùi tủi thân cố gắng. Cũng như bao thằng con trai mới lớn khác, hắn yêu thích những người con gái đẹp, nhưng hắn cũng tự biết rõ mình là ai, mình như thế nào. Rồi một ngày có một người con gái mang vẻ đẹp thuần khiết khiến trái tim hắn run động. Hắn cứ ngỡ là mơ nhưng không, cô gái ấy đã đến bắt chuyện với hắn, không có thái độ khinh thường hay cợt nhã.
Rồi hai người cứ như tri âm tri kỉ suốt ngày quấn quýt với nhau mặc kệ cho bao nhiêu người chế nhạo hắn là cóc gẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng hắn mặc kệ, bởi vì tình yêu là mù quáng. Và một ngày kia hắn mạnh dạn cầu hôn người con gái, cứ ngỡ cô ấy sẽ đồng ý, mọi thứ sẽ trở nên ngọt ngào cho mối tình đầu của hắn.
Ai ngờ cô gái ấy bất ngờ bật cười một cách điên dại, bất ngờ hô lên.
“Tụi mày thấy chưa, gã cầu hôn tao đó, vậy là tụi bây thua một chầu trà sữa nha.”
Lúc ấy hắn hoàn sụp đổ, thế giới quan như bị phá vỡ, rốt cục hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện, thật nực cười cho hắn cứ tin vào mối tình cổ tích như thế, hắn lặng lẽ đứng dậy không nói câu nào, lặng lẽ đi về, mặc lệ những tiếng cười la ó ở phía sau, trong đó có người con gái hắn yêu nhất.
Đêm hôm đó ngoài trời mưa rất to như muốn thay hắn nói lên tiếng lòng hiện tại, hắn uống như điên như dại hết chai này đến chai khác, sau khi uống xong ba thùng Sài Gòn xanh hắn liền bất tỉnh nhân sự rồi xuyên qua đây trở thành Sáng Thế Thần…
Lắc đầu dẹp tạp niệm, hắn không khỏi cười khẩy một tiếng, lão thiên cho ta sống lại kiếp này thì ta phải sống cho đáng, kiếp trước các ngươi lấy đi tất cả của ta, kiếp này ta lấy hết thải.
Trong lúc Long Thiên đang suy nghĩ miên man, ba tên lão giả bắt đầu rục rịt.
“Chúng ta phân biệt ba hướng khác nhau chạy trốn.”
“Chạy mau!”
Ba gã lão giả, nhìn thấy Long Thiên không có ý định tha cho bọn hắn, đành liều chó cùng rựt chậu, đào tẩu biết đâu còn có một tia hi vọng sống sót.
Nói là làm, ba gã sau khi quyết định liền chia nhau ra ba hướng khác nhau, dùng hết sức bình sinh, co cơ mông, thắt cơ chân chạy trốn.
Bọn họ tin tưởng, coi như Long Thiên có kinh khủng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đồng thời đuổi giết ba phương hướng khác nhau, nên liều mạng chạy.
“Trốn? Con bà nó nếu để cho các ngươi chạy thoát chả phải làm mất mặt lão tử sao, vô vị phí công giãy giụa.”
Long Thiên cười nhạt hung hăn nói.
Căn bản hắn mặc cho ba người liều mạng chạy trốn.
Rầm rầm rầm rầm!!!!
Bỗng nhiên, chỉ thấy hắn nâng lên một cái tay trái, sau đó nhẹ nhàng bóp một cái, ba gã Độ Kiếp kỳ trong nháy mắt nổ tan xác, hội yến phi diệt.
“Đing! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn Chiến Tích Đầu Tiên thưởng: Một lần triệu hoá ngẫu nhiên công pháp, một lần ngẫu nhiên rút thưởng.”
Sau khi tiêu diệt xong ba gã gia hoả kia, trong đầu Long Thiên bất ngờ vang lên âm thanh hệ thống.
“Ồ còn có thưởng, hắc hắc, vậy triệu hoán công pháp đi.”
Long Thiên vô cùng hưng phấn, dù cho bây giờ hắn đã là Chân Tiên sơ kỳ, có thể nói ở hạ giới không đối thủ, nhưng hắn cũng biết phía trên còn có rất nhiều cấp độ, nên cần phải củng cố ngay từ đầu, huống hồ bây giờ hắn chả có công pháp nào cả.
Thật ra nếu nói Sáng Thế Thần mà không có công pháp hay vũ kĩ tu luyện sẽ khiến mọi người cười ỉa, nhưng thật ra không phải vậy, vì sau khi bị hệ thống phong ấn sức mạnh, mọi công pháp, vũ kĩ,…Liên quan tới Sáng Thế Thần đều bị phong ấn, nên ngoài cái mác tu vi ra hắn chả có gì. Nếu để mấy thằng trên tiên giới hay thần giới đánh hắn, đảm bảo không đỡ nổi một chiêu. Nên hắn bây giờ cần phải có công pháp để tu luyện.
“Đing! Chúc mừng kí chủ nhận được Cổ Ma Thần Quyết đẳng cấp ???.”
“Hả Cổ Ma Thần Quyết, nghe tên có vẻ bá đạo vậy, giải thích một chút đi.”
Long Thiên vô cùng khẩn trương vội hô.
“Đing! Đẳng cấp kí chủ không đủ để tìm hiểu cũng như tu luyện.”
Đơn giản, ngắn ngọn, súc tích như vậy là lời đáp của hệ thống, khiến cho hắn cứng đờ, khuôn mặt khó coi đến cực điểm.
“Mụ nội nó, đẳng cấp không đủ??? What? Vậy khi ta mới được biết.”
Long Thiên hậm hực khoanh tay ngồi xuống thầm mắng.
“Đing! Khi nào kí chủ đủ quyền hạn hệ thống sẽ thống báo!.”
“Đing! Kí chủ có hay không rút thưởng?”
“Dẹp con mẹ mày đi, mở ra lại khiến tao tức, thôi thì không rút thì hơn, cứ để dành đi, sau này dùng một lượt.”
….