Cha Niệm cũng không biết hôm nay Niệm Tưởng gặp chuyện ở bệnh viện, tuy rằng mới vừa rồi nói qua điện thoại ông cũng cảm thấy thanh âm của cô có chút buồn buồn, không quá vui vẻ, nhưng ông cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi cúp điện thoại lại lẩm bẩm “con thỏ” Từ Nhuận Thanh lại muốn đến ăn cơm ké, biểu hiện trên mặt ông không vui nhưng thân thể lại thành thật hơn. Cố ý thêm vài món ăn mà Từ Nhuận Thanh thích.
Nhưng một bàn người ngồi đợi đến lúc đồ ăn sắp lạnh, mới thấy đôi tình nhân vốn nên sớm về kia đang chậm rãi đi vào nhà.
Cha Niệm nhìn thấy miếng dán cá nhân trên mặt Niệm Tưởng thì chân mày nhăn đến không thể nào nhăn hơn…
Vừa rồi ở trong xe đã chườm lạnh, sưng đỏ đã sớm giảm bớt, nhìn qua vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Niệm Tưởng sợ ba nhìn thấy sẽ truy vấn, thời điểm đi ngang qua siêu thị liền đi vào mua miếng dán cá nhân hình hoạt hình dán lên, tuy rằng thấy rõ ràng… Nhưng việc kiếm cớ sẽ dễ dàng hơn, kết quả, thế nhưng không ai hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Đợi ăn cơm xong, vẻ mặt của mẹ Niệm tâm sự nặng nề gọi Niệm Tưởng cùng đi rửa bát, thấy cô vừa đi vào liền vỗ nhẹ cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Con và Tiểu Từ cãi nhau sao? Nó động thủ với con?”
Niệm Tưởng dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?”
Mẹ Niệm nhất thời bình tĩnh: “Vậy à, vậy thì không có vấn đề gì. Con đừng ở chỗ này chiếm chỗ, gọt hoa quả này rồi mang sang cho Tiểu Từ của chúng ta tráng miệng đi.”
Cho Tiểu Từ của chúng ta…
Niệm Tưởng tủi thân một chút, hơi giận dỗi: “Mẹ, mẹ thương Từ Nhuận Thanh còn hơn cả con…”
Mẹ Niệm vô cùng kinh ngạc quay người nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Khi nào thì mẹ lại cho con cảm giác mẹ thương con nhỉ?”
Niệm Tưởng: “…” Quả thực sống không còn gì luyến tiếc.
Bên này cô đang cùng mẹ Niệm to nhỏ tâm sự thì giật mình nghe thấy trong phòng khách có thanh âm rớt vật nặng. Đầu quả tim của Niệm Tưởng nhảy kịch liệt, quên luôn việc đang cầm dao gọt hoa quả, trực tiếp chạy đi xem tình hình.
Cha Niệm đỏ mặt khom lưng nhặt gạt tàn thuốc lên, thấy Niệm Tưởng đứng tại cửa phòng bếp, ánh mắt ông chuyển động một vòng trên mặt cô, nhất thời nhếch miệng cười: “Ngại quá, phát ra âm thanh lớn như vậy, ba sẽ tự phạt, đi mua thêm hoa quả cho mọi người ăn…”
Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh ngồi ở một bên, thấy anh cúi đầu, thần sắc tự nhiên thưởng thức một điếu thuốc lá, thế này cô mới rúc đầu về tiếp tục cắt hoa quả.
Nhưng sau khi cả một ngày mồng một đầu năm cũng không có tin tức gì từ cô, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc phát hiện cô có gì không đúng, dứt khoát đến cửa đi tìm người thì Cha Niệm khó nén có chút hả hê trả lời: “Niệm Tưởng đưa bà nội về thành phố J, nó không nói với cậu?”
Từ Nhuận Thanh đứng tại chỗ đó, bỗng nhiên cảm thấy gió Bắc thổi buốt thấu xương.
Anh đi xuống từ thang thoát hiểm, từng bước một, thang lầu thật dài kia như là đi mãi không có tận cùng.
Sáng sớm Niệm Tưởng lên đường, trong tay đã cầm di động, bởi vì hoàn toàn không biết nên như thế nào nói cùng Từ Nhuận Thanh, nên cô đơn giản là tắt máy. Mãi cho đến chạng vạng khi đến nhà bà nội, Niệm Tưởng cũng bởi vì chưa nghĩ ra nói như thế nào về việc mình không nói tiếng nào đã an vị trên xe lửa, cùng bà nội đi thành phố J, lại càng chậm chạp không dám khởi động máy.
Cha Niệm gọi điện thoại tới xác nhận an toàn, thuận miệng liền nhắc chuyện của Từ Nhuận Thanh với bà nội của Niệm Tưởng: “Mẹ, mẹ thử hỏi Tiểu Niệm, việc đưa mẹ về sao lại không nói với Tiểu Từ một tiếng. Xế chiều hôm nay nó đến tìm Tiểu Niệm, nói là mang cho Tiểu Niệm mấy quyển sách, khi biết chuyện này biểu tình có vẻ không ổn…”
Cha Niệm hưng trí bừng bừng móc ruột đào bụng tìm từ ngữ để hình dung vẻ cô đơn thất vọng của Từ Nhuận Thanh, chọc cho bà nội cũng bắt đầu đau lòng, thế này mới không nhanh không chậm hỏi: “Hai người cãi nhau?”
Thời điểm Niệm Tưởng bị bà nội hỏi ra nghi vấn, cô cũng vừa lúc làm rơi chiếc đũa.
Bà nội nhất thời đặt chiếc đũa trở lại, thanh âm nghiêm khắc: “Nhanh chóng nói rõ ràng với người ta, con và Tiểu Từ cũng đã nói năm sau đi gặp cha mẹ nó, lại không nói tiếng nào mà đi như vậy, người khác còn tưởng rằng con không có gia giáo. Không phải chuyện lớn gì, lại để tiến vào trong ngõ cụt.”
Niệm Tưởng trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng còn chưa tan lại bị tát một phen muối mặt, ủy khuất khổ sở.
Vé xe không phải vé giường nằm, đoạn đường ngồi xe vừa rồi bà nội ngồi ghế cứng. Ăn cơm xong đã mệt đến mức liền trở về phòng ngủ, trước khi lên lầu còn không quên dặn dò: “Lát nữa phải giải thích rõ với Tiểu Từ, đây không phải là vấn đề giận dỗi. Con phải nói thật rõ ràng, càng chậm chạm sẽ càng không thoải mái. Tuổi trẻ yêu đương thế nào ta chỉ là bà già nên không hiểu, nhưng nào có chuyện không dám gặp người ta thì trốn tránh…”
Niệm Tưởng đối với quan niệm yêu đương của bà nội cũng có chút… không thể hiểu nổi. Bởi vì người của thế hệ trước chỉ xem hợp mắt liền kết hôn, lập gia đình, cho nên bà nội đối với mọi phương diện của bác sĩ Từ đều vô cùng hài lòng, bà tỏ vẻ: “Niệm Tưởng, nếu như Tiểu Từ và con nói tới chuyện kết hôn, con cứ nhanh chóng gật đầu, ta thấy nó tốt lắm. Kết hôn rồi nhanh chóng sinh đứa nhỏ, tuổi trẻ sinh con sẽ dễ dàng hồi phục, đến thời điểm con gái con cùng con ra ngoài dạo phố sẽ giống như hai chị em đi cùng nhau…”
… Cho nên trọng điểm là vì muốn ra cửa dạo phố với con gái mà giống với em gái sao?
Nhưng không ai không biết, Niệm Tưởng đối với Từ Nhuận Thanh là một lòng kiên định, cũng biểu hiện ở… việc cô không cần điều kiện nào để thỏa hiệp. Việc này, cô nguyện ý.
Chỉ cần là Từ Nhuận Thanh thì không có gì là không tốt.