Từ Từ Dụ Dỗ – Chương 82 Bến đỗ – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Từ Từ Dụ Dỗ - Chương 82 Bến đỗ

Chuyện mũi khoan bị gãy trong ống tủy, tỷ lệ việc này xảy ra là rất nhỏ. Nhưng chỉ cần gặp phải đầu khoan sử dụng lâu ngày, hơn nữa thao tác có sai lầm thì tỷ lệ phát sinh vẫn là vô cùng cao.

Mà phương pháp giải quyết sự cố này của Niệm Tưởng, tạm thời chỉ có lý thuyết đã học qua là tồn tại ở trong đầu…

Đúng vậy, chỉ có lý thuyết.

Theo như Âu Dương nói, người có thể xử lý sự cố phức tạp này đều là các nhân vật giỏi bậc nhất. Mà người có sở trường nhất trong khoa khoang miệng này là Từ Nhuận Thanh, không thể nghi ngờ anh chính là người giỏi bậc nhất này.

Từ Nhuận Thanh mang bao tay và khẩu trang lên, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn khám.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, anh nghiêng đầu nhìn, cẩn thận kéo ra xa một ít. Trong quá trình chờ thuốc tê có hiệu lực, anh di chuyển qua bàn máy tính, mở phim chụp ra, chăm chú nhìn một lúc lâu.

Cứ như vậy, yên tĩnh đợi trong mấy phút, xong rồi mới trượt ghế đến bàn khám, mắt nhìn cô bé nằm trên đó, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương: “Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ kết thúc, đã gây tê nên sẽ không đau lắm.”

Nói xong, anh cầm lấy cái nhíp từ trên khay, ý bảo cô bé há miệng, sau đó dùng nhíp chạm vào khu lợi sẽ làm phẫu thuật, anh thấp giọng xác nhận cùng bệnh nhân: “Có cảm giác đau hay không?”

Trịnh Dung Dung lắc đầu, bởi vì miệng ngậm bông nên giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ: “Miệng bị tê…”

Xác nhận gây tê đã có hiệu lực, Từ Nhuận Thanh dùng nhíp kẹp lấy bông đã ướt, thay vào một cái mới, bao xung quanh khu vực làm giải phẩu.

“Nếu như trong quá trình làm em có không thoải mái hoặc là cảm thấy đau, có thể giơ tay ra hiệu cho anh biết.” Nói xong, anh hơi hơi nhíu mi, hình như là đang suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc chú ý tình huống khoang miệng của Trịnh Dung Dung.

Thủ pháp của anh vừa nhanh vừa chuẩn, gần như không do dự, cứ chiếu theo suy xét tốt nhất trước đó mà làm, mở ra vị trí cần phẫu thuật.

Niệm Tưởng đứng bên cạnh anh nhìn rất cẩn thận. Tầm nhìn giải phẫu rất rõ ràng.

Từ Nhuận Thanh cũng không có phí nhiều sức lực.

Anh quay đầu nhìn phim x quang, ánh mắt thâm thúy lại lành lạnh, một đoạn sóng mũi lộ ra ngoài khẩu trang vừa lúc được ánh đèn chiếu sáng, làm cho sườn mặt thanh tuấn của anh càng thêm lạnh lùng và xa cách vài phần, nhìn qua mười phần bình tĩnh và tinh anh.

Những thao tác tiếp theo cũng xuôi chèo mát máy.

“Anh bảo cô ấy giải thích, tự mình nói xin lỗi với em.” Anh cắn từng chữ nói rõ ràng, trong giọng nói có phần không khách khí.

Niệm Tưởng đột nhiên im lặng nhìn anh, không biết phải nói gì …

Kỳ thật chuyện này bất luận là nhìn từ góc độ nào, người có trách nhiệm lớn nhất đều là Niệm Tưởng.

Hình như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhuận Thanh bỗng nhiên nhổm dậy, rồi cúi xuống, dứt khoát cởi bỏ dây an toàn của cô, cầm cổ tay cô kéo xuống xe, sau đó kéo cửa sau ra ý bảo cô ngồi vào.

Về sau, anh cũng ngồi vào bên trong, hết thảy động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.

Niệm Tưởng còn chưa phản ứng kịp liền bị anh ôm lên ngồi ở trên chân anh: “Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, em là học sinh của anh, tự nhiên do anh toàn quyền phụ trách.”

“Anh biết tình huống cụ thể.” Tay anh trượt xuống dọc theo cổ tay cô, cùng mười ngón tay cô đan xen vào nhau: “Loại chuyện ngoài ý muốn này anh không thể an ủi em rằng toàn bộ trách nhiệm đều tại thiết bị đã cũ kỹ, hiện tại có nhiều cảm xúc phức tạp cũng là bình thường, anh cũng không ngại một chút nào nếu em phát giận… Nhưng loại tâm tình này, khống chế trong một thời gian ngắn thì được. Hiện tại, ở nơi này, em không cần phải khống chế.”

Làm hải đăng cùng bến đỗ cho cô.

Anh đã từng nói như vậy.

Niệm Tưởng nâng mắt nhìn anh, nhìn hình dáng anh dần dần tối lại trong sắc trời đang ngày càng trầm muộn. Những cảm xúc tiêu cực cùng với bóng đêm dần sâu đã thật sự trôi qua.

Phương pháp mà Từ Nhuận Thanh làm cho cô điều chỉnh cảm xúc rất đơn giản, trong phạm vi của anh, em cứ tùy ý. Bất luận là phát tiết, hay là khóc lớn, ít nhất, phải là ở nơi anh có thể thấy được…

Loại thời điểm này, cũng may mắn rằng phương thức để Niệm Tưởng điều chỉnh cảm xúc là im lặng ỏ bên cạnh cô là được, cô sẽ tự mình khai thông.

Sắc trời càng ngày càng trầm, trong nháy mắt đã thành một tấm màn đen.

Có thể nghe thấy nơi xa xa nào đó có tiếng huyên náo, càng làm cho nơi này có vẻ vắng lặng.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Niệm Tưởng rốt cuộc mở miệng: “Chúng ta về nhà đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.